Tiêu Đề: Anh không muốn em!
Trên lối nhỏ dát vàng mơ hồ có tiếng người trong bữa tiệc ở đại sảnh truyền đến tiếng mọi người mắng chửi vương hậu. Những người trước kia a dua nịnh hót bà ta hiện tại cũng chửi bà ta.
Cô ghét bộ mặt của đám thân thích Hoàng tộc kia, cũng ghét cung điện này.
Chỉ có người đàn ông mà cô ôm chặt là người mà kiếp trước hay kiếp này cô đều yêu và khát khao!
Mặt cô áp vào tấm lưng rộng lớn của anh, hít lấy mùi hương quyến luyến trên người anh, nhắm mắt lại nói: "Khi anh nói những lời cay nghiệt kia em đã thấy em không bình thường, cũng biết anh cố ý nói những lời đó! Lúc ấy em cũng không để ý chút nào, chỉ thấy mừng cảm thấy sao chúng ta ăn ý như thế chứ!"
Cô vẫn cười hì hì đặt tay trên lưng anh vuốt ve không ngừng, "Mục Dã cũng biết em đang diễn kịch với anh ấy. Trong khoảng thời gian này em và anh ấy không xảy ra chuyện gì hết, anh ấy cũng không dám làm gì em!"
Thấy anh vẫn không nói gì, cầu sinh dục của Ưu Ưu rất mạnh, không chờ anh hỏi cô đã chủ động thẳn thắn! Càng không ngừng nịnh anh!
Cô không thấy được ảnh Mục Dã đứng ở đại sảng nhìn cô ôm người đàn ông kia thân mật, anh ta cười khổ.
Anh cho rằng cô đã chết cách đây sáu năm trước, thấy cô còn sống trở về anh ta đã mừng rỡ vô cùng, nhưng lòng cô đã có vị trí...
Người đàn ông lạnh lùng vẫn im lặng không nói một từ. Ưu Ưu nhíu mày ngẩng đầu lên muốn dỗ anh tiếp. Cô cảm nhận rõ ràng được phía sau có động tĩnh, cô cảnh giác cảnh giác thấy Y Thần đang bước nhanh về phía này, trên tay ông ta còn cầm một khẩu súng ngắn!
"Anh Đình! Cẩn thận!" Cô hét lớn theo bản năng đẩy anh ra. Y Thần đã giơ súng, cảnh tượng này không khác gì cảnh trong mơ của cô!
Cô cũng giơ hai tay ra che chở người đàn ông phía sau.
Lúc Đường Thiếu Đình quay người đã nâng tay phải lên, tay trái níu Ưu Ưu hất cô ra trong chớp mắt.
Hai tiếng súng vang lên:-
Hai người đàn ông cùng nổ súng!
Đạn bắn vào người đàn ông có dáng người cao gầy, một viên sượt qua má Ưu Ưu. Cô ngã trên thảm, đạn bắn trúng Y Thần làm ông ta ngã xuống giãy dụa kịch liệt dưới đất!
Đường Thiếu Đình thấy Ưu Ưu không sao mới cầm súng đi về phía người đàn ông kia.
Mục Dã chạy đến bên cạnh Ưu Ưu, vẻ mặt anh ta vẫn còn kinh hoàng, "Ưu Ưu! Em không muốn sống nữa sao?!"
Vừa rồi anh ta trơ mắt nhìn cảnh tượng cô che chở người đàn ông kia, suyst nữa cô đã bị bắn!
Ưu Ưu đẩy anh ta ra tự bò dậy, đi đến bên cạnh Đường Thiếu Đình đang đi về phía Y Thần.
Hình như ông ta còn chưa chết!
Kiếp trước ông ta giết họ, kiếp này lại tới giết họ, rốt cuộc giữa bọn họ có thù oán gì chứ?!
"Anh ta không yêu em... Anh ta không yêu em... Anh mới yêu em nhất..." Phát súng này bắn vào bụng Y Thầ, nội tạng bị tổn thương, miệng ông ta nôn ra máu cũng vừa nghiến răng nói.
Chỉ có Ưu Ưu hiểu ý của cô ta, trái tim cô trùng xuống. Tên Y Thần này cũng nhớ chuyện của kiếp trước!
Giọng của ông ta giống với âm thanh cô nghe được trong mơ...
Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh canh giữ ông ta đều bị thương. Bọn họ vừa đuổi tới cũng còn khiếp sợ. Gã đàn ông vốn hiền lành trói gà không chặt đột nhiên như biến thành người khác. Ông ta có thể thoát ra khỏi dây thừng đả thương bọn họ rồi cướp súng.
Sao Đường Thiếu Đình có thể biết tên Y Thần này là ai, càng không biết ông ta là kẻ thù của họ ở kiếp trước, cũng không biết những lời ông ta đang nói. Anh giơ súng lên muốn bắn lại một phát, nhưng Y Thần đã tắt thở!
Nghe thấy tiếng súng, Long Ngạo Lôi Kiêu và lão Sói Xám đều đến bên cạnh Ưu Ưu. Long Ngạo kéo cháu gái bảo bối quan sát kỹ từ đầu tới chân xác định cô không bị thương mới an tâm.
Ánh mắt Ưu Ưu cuối cùng đã dời khỏi Y Thần đang nằm đất, nhìn về phía cậu mính, "Cháu không sao ạ!"
"Suýt nữa em đã chết rồi!" Mục Dã xông tới tức giận nói, hốc mắt đỏ lên.
Ưu Ưu nhìn anh ta rồi quay người muốn tìm người đàn ông của cô. Kết quả đã không thấy anh ở bên cạnh nữa, thoáng nhìn đã thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi về phía góc lối đi.
“Tránh ra!” Ưu Ưu đẩy lão Sói Xám cản đường ra, đuổi theo Đường Thiếu Đình.
"Anh Đình!" Cô vừa gọi vừa chạy theo, chân đi giày da cao gót rất bất tiện, khi đến góc đường, cô nhìn anh đi về phía cổng phụ của cung điện, trên tay cầm một khẩu súng.
"Đường Thiếu Đình! Anh dừng lại!" Cô cũng tức giận hét to, giọng điệu mạnh mẽ.
Trong lòng anh có tức giận, dù có trừng phạt cô thì cô cũng bằng lòng, cứ im lặng không để ý đến cô là sao chứ?
Bóng lưng cao lớn và lạnh lùng cuối cùng cũng dừng, quay người lại.
Đường Thiếu Đình nhìn bóng dáng mảnh mai lộ đường cong thướt tha đi về phía mình! Vừa rồi cô đẩy anh ra, anh thấy được cảnh tượng cô cản đạn cho mình!
Ưu Ưu mím môi, trợn mắt nhìn anh và tỏ vẻ giận dữ, "Anh đang làm gì vậy ?! Có lẽ anh lại muốn bị em treo ngược lên đúng không? Ảnh chụp lần trước vẫn còn lưu trương ở icloud của em, sau này sẽ gửi cho chị Kiều xem, xem anh còn ầm ĩ hay khó chịu nữa không!"
Cô trợn mắt nhìn anh, nhưng là nói đùa, không hẳn là giận anh.
"Bây giờ về nhà đi!" Cô đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh nói, kéo anh rời đi.
Đường Thiếu Đình hất tay cô ra.
"Ưu Ưu, nhà của em ở đây!" Đường Thiếu Đình cúi thấp đầu nhìn cô, lạnh lùng nói.
Ngôi nhà trong trái tim cô là ngôi nhà nhỏ ven biển, nơi anh nuôi hai con chó, nhưng anh nói, nhà của cô ở đây ...
"Anh Đình, em biết anh đang giận, mặc dù em không biết vì sao anh giận... Chúng ta về nhà đi, em để anh mắng có được không?" Cô nói xong lại đến gần anh. Không khí quanh người anh rất lạnh, rất mạnh dường như bài xích cô đến gần, nhưng cô vẫn như con chó vẫy đuôi đến gần anh một cách đầy hứng thú.
Đường Thiếu Đình nheo mắt nhìn tiểu công chúa trước mặt, khóe miệng giữ nụ cười nhạt, "Công chúa Ưu Ưu, em còn đi theo anh làm ai? Em là lính đặc chủng hơn người, lại có thân phận công chúa cao quý! Lại ở trước mặt anh giả sợ đóng vai yếu, chơi anh có vui không?! Lúc em xảy ra chuyện, mẹ nó anh ngâm mình trong nước đau khổ tìm em đến tuyệt vọng, kết quả em đã được đồng đội của em cứu được lâu rồi! Chuyện lần này nếu anh không gọi điện cho ông ngoại của em thì hoàn toàn không biết em xảy ra chuyện gì ở hoàng cung! Vừa rồi em có thể chịu đựng, còn muốn cản súng cho anh! Ha ha... Em cho là em rất vĩ đại? Không gì không làm được? Từ đầu đến giờ, em đã coi anh là gì chứ? Hay chỉ là một người đàn ông mà công chúa nhỏ của anh muốn chinh phục?"
Nghe những lời anh nói, Ưu Ưu cau mày lắc đầu liên tục, anh đang trách cô vì đã che giấu thân phận của mình trước đây sao? Cô muốn giải thích, nhưng cổ họng cô bị tắc nghẽn và không thể nói được.
"Em không giống Ưu Ưu mà anh thích! Anh không muốn em!" Nói xong lời này, anh xoay người rời đi.
Ưu Ưu sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của anh. Đột nhiên trái tim cô như bị ai đó cứa vào, đau đến mức thở không ra hơi, nước mắt cô lăn dài ...
Tại sao anh ta có thể dễ dàng nói rằng anh ta không muốn cô, có phải vì cả đời này anh cũng không yêu cô đúng không?