Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1327 - Chương 1327:

Chương 1327:

Tiêu Đề: Rõ ràng anh nói không cần cô, vẫn còn mong chờ cô sẽ trở về.

Chàng thanh niên đẹp trai với mái tóc hơi dài, mặc bộ quần áo trắng và quần đen vội vàng làm động tác đầu hàng, "OK, OK, anh đi làm sáng tỏ tin đồn trước đây. Công khai nói rõ anh và công chúa Ưu Ưu xưa nay chưa từng là người yêu của nhau!"

Dù là Mục Dã diễn kịch, Ưu Ưu cũng không chính thức tuyên bố bọn họ sắp đính hôn, việc mất tích được cho là tin đồn thất thiệt.

Bởi vì cô không muốn có tin đồn với bất cứ người đàn ông nào trừ Đường Thiếu Đình, điều này cũng sẽ làm tổn hại đến thể diện của bạn trai thực sự của cô!

"Anh còn không mau đi đi?!" Ưu Ưu nhìn Mục Dã có dáng vẻ "Tranh công xin thưởng" với mình, lạnh lùng nói.

Đường đường là thiếu gia của Mục thì mà không dám nói gì, sau khi nhìn cô một cái rồi lập tức rời đi!

Mục Dã đến cửa hoàng cung che tim mình, ngẩng đầu lên im lặng nhìn trời, vừa lắc đầu cười khổ...

Nếu như sáu năm trước cô không mất tích, có phải kết cục sẽ không như vậy đúng không? Có phải bọn họ sẽ là một cặp đôi rất đẹp đúng không?

Muộn rồi, sáu năm trước của bọn họ đã bỏ qua...

"Cha, bà nội, con định về căn cứ ngay!" Cô nói rồi muốn lên phòng dọn đồ đạc.

"Ưu Ưu, sau này không phải cháu nên tổ chức một hôn lễ hoành tráng sao? Còn đi làm lính làm gì? Con gái ở nhà, không được đi, quá nguy hiểm! Nhanh sin cho bà nội cháu trai cháu gái đi, trong hoàng cung quá cô đơn!" Thái hậu dữ dằn nói.

"Bà nội, ngày đó cháu và anh ấy không diễn kịch, đều là nói thật!" Ưu Ưu dội cho bà cụ một chậu nước lạnh, lạnh lùng đi lên lầu.

Thái hậu ôm ngực bày dáng vẻ bị thương.

Ưu Ưu đã thay đổi quân trang đứng ở cửa phòng nhìn căn phòng màu màu hồng phấn, khóe miệng giật giật, xoay người rời đi.

Một lúc sau, cô nhảy lên xe quân sự và rời khỏi hoàng cung.

...

Sau khi nhóm Vô Ảnh hoàn thành nhiệm vụ đã lặng lẽ rút lui. Bên ngoài cửa hoàng cung, trên con đường đối diện có một chiếc xe SUV vẫn đậu ngoài đó. Người đàn ông ở vị trí lái ngậm thuốc trong miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổng không thấy bóng hình kia chậm chạp không ra.

Nói chính xác là đuổi theo ra!

Anh vặn chìa khóa muốn rời đi nhưng trong lòng lại có tia hi vọng tựa như lửa tắt, tiếp tục hút thuốc chờ.

Chờ mãi đến tối anh mới hiểu cô sẽ không đuổi theo!

Anh nghĩ cô sẽ mặt dày chủ động về nhà nên lập tức về ngay. Nhìn thấy hai con chó mặt mày ủ rũ nằm trong sân, trái tim anh trùng xuống, lửng lơ.

Hai con chó thấy anh về thì bốn con mắt vốn dĩ đã sáng lại mờ đi, chúng tiếp tục nằm bơ phờ.

"Lại nói tao nặng lời sao? Tao nói không đúng à? Nhóc con lừa gạt! Cái gì cô ấy cũng làm một mình, không nói một lời với tao, thấy nguy hiểm thì có đồng đội của cô ấy, người đàn ông như tao ở đâu chứ?!" Người đàn ông cúi đầu gáo thét lên với hai con chó đang nằm không để ý đến anh.

"Cô ấy không về thì không về! Tao sẽ không đi tìm!" Nói xong câu này anh đi về phòng mong đợi khi mở đèn lên sẽ thấy cục cưng cầm roi chờ anh. Trong phòng khách rộng lớn rỗng tuếch không thấy bóng dáng của cô!

Rõ ràng anh nói không cần cô vẫn chờ cô sẽ về/

"Chát"!

Đường Thiếu Đình tự tát vào mặt mình một cái!

Cô là lính đặc chủng, là quân nhân, không nhóc con nghịch ngợm, thông minh ngoan ngoãn ỷ lại vào anh! Sao cô có thể mặt dày đi tìm anh được?!

Sao anh biết Ưu Ưu rút lui vì nhớ lại kiếp trước của mình, nếu không cô đã sớm chạy tới đổ lỗi cho anh....

Bình Luận (0)
Comment