Anh muốn đứng lên nhưng vì uống nhiều quá nên còn chưa đứng thẳng lên thì thân hình cao lớn đã ngã xuống ghế.
Đổng sự Mạnh tươi cười, “Đường thiếu, cậu cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Bên ngoài không có chuyện gì, chỉ là mấy lão già muốn chờ cậu tỉnh rượu xuống lầu chơi vài ván mạt chược mà thôi. Đường thiếu, cậu biết chơi mạt chược không?”
Đường Thiếu Đình ngồi trên sô pha, lấy bao thuốc trên bàn trà, gật đầu.
“Anh Đường lúc sinh thời cũng thích nhất là mạt chược, là một tay chơi giỏi a!” Đổng sự Mạnh cười nói, sau đó lấy bao thuốc trong tay Đường Thiếu Đình đi, đưa mắt nhìn người hầu, lập tức bọn họ bưng bộ khí cụ lên.
Không phải là trà giải rượu. Mà là một bộ khí cụ hút thuốc phiện.
“Đường thiếu, thử xem? Cái này hút hay hơn thuốc lá nhiều! Hay là thử cái loại bột trắng này nhé.” Đổng sự Mạnh lấy ra một gói bột nhỏ màu trắng, nhìn anh dụ hoặc.
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu nhìn Đổng sự Mạnh đang ngồi xuống một bên ghế sô pha, “Đổng sự Mạnh, tôi không chạm vào thứ đó. Mang đi.”
Thái độ của anh cứng rắn, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Đổng sự Mạnh híp mắt, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười của con cáo già xảo quyệt, không vì sự lạnh lùng của Đường Thiếu Đình mà nhụt trí. Ông ta vê vê sợi râu mép, “Đường thiếu, đừng có thanh cao như vậy, ở cái tập đoàn này, có ai không thử qua cái này chứ?”
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lẽo như sương hiện lên nụ cười lạnh, “Đổng sự Mạnh, ông thật sự hao tổn hết tâm tư để hại tôi!”
Không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật.
Đổng sự Mạnh không hề bị dọa sợ, ngược lại nụ cười càng tươi tắn hơn, “Đường thiếu lo lắng quá rồi, tôi sao có thể hại cậu chứ?”
Ngoài miệng thì nói vậy, biểu hiện ra bên ngoài không có chút nào giống vậy.
Thủ hạ của ông ta đã nhanh chóng châm đèn cồn, chuẩn bị giấy bạc. Đổng sự Mạnh rắc một chút bột phấn trắng lên giấc bạc đưa lên trên đèn cồn, chỉ là, khói chưa kịp bay lên Đường Thiếu Đình đã đạp đổ ra.
Anh đứng dậy, thân người lảo đảo giống như sắp ngã xuống.
Sắc mặt của Đổng sự Mạnh cũng trở nên hung ác. Ông ta nhìn về phía người của mình, những người này lập tức thay đổi, từ người hầu hiền lành chỉ biết cúi mặt lập tức biến thành những kẻ đánh thuê hung ác, vây quanh Đường Thiếu Đình.
“Đổng sự Mạnh, làm gì vậy?” Đường Thiếu Đình nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi.
“Đường thiếu, cái chiêu gậy ông đập lưng ông dùng cho cậu thật sự quá khó mà. Cậu nói xem, sao tôi có thể dễ dàng để cậu đi chứ?” Đổng sự Mạnh ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm.
“Người đâu?” Đường Thiếu Đình cao giọng gọi.
Không có ai vào.
Đổng sự Mạnh kích động vỗ tay, ánh mắt nhìn mấy kẻ đánh thuê giả trang là người hầu ra lệnh tập kích Đường Thiếu Đình. Đường Thiếu Đình lúc này đã cởi bỏ bớt cúc cổ quân phục, hai tay nắm chẩn, chuẩn bị ứng phó, nhưng mà hai chân vẫn không vững.
Do là uống quá nhiều rượu.
Bốn người đối phó một người, cùng nhau xông tới.
Lúc năm người họ quần thảo, Đổng sự Mạnh rút trong túi ra một điếu xì gà, châm lửa hút, bắt chéo chân, một cánh tay gác lên lưng ghế sô pha, nhìn Đường Thiếu Đình càng lúc càng yếu thế.
“Đường Thiếu Đình, nhận thua đi. Đêm nay chính là ngày chết của ngươi! Ngươi đừng trách, muốn trách, trách cái lão cha kia của ngươi kìa, muốn trách, trách bản thân ngươi quá cuồng vọng nữa!” Đổng sự Mạnh phà một hơi thuốc nói.
Đường Thiếu Đình bị dồn vào chân tường, bị quật ngã, ghì xuống. Anh lớn tiếng gọi vài lần nhưng không có ai tiến vào. Lúc này, một người trong số họ cầm một ống tiêm, đi tới bên cạnh anh. Anh định phản kháng như mà hai tay đã bị bọn chúng kiềm chế.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu không chịu hút thì tiêm cho ngươi một liều lớn vậy, khiến ngươi chết trong sảng khoái!” Đổng sự Mạnh đứng lên, lạnh lùng nói. Ông ta đắc ý nhìn thủ đang cầm ống tiêm chứa một liều ma túy lớn, tiêm vào tay Đường Thiếu Đình.