Đường Thiếu Đình nghiến răng, hung dữ nhìn vẻ mặt đắc ý của Mạnh Hồng Nguyên. Từng chút ma túy được tiêm vào cơ bắp rắn chắc của anh, anh gầm lên như dã thú.
“Kêu đi, không ai tới cứu ngươi đâu!” Đổng sự Mạnh kiêu ngạo nói.
“Mạnh Hồng Nguyên. Ta là lão đại của Đường Minh, xảy ra chuyện ở nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống được sao?” Đường Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi nói, cả người anh bị ghì chặt vào vách tường, không thể động đậy, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.
Đổng sự Mạnh càng thêm đắc ý. “Đường Thiếu Đình. Bọn họ sẽ chỉ cho rằng ngươi tiêm ma túy quá liều, khiến mình sốc chết. Làm sao bọn họ biết được là do ta làm chứ? Ngươi cho rằng, thực lực của ta không bằng ngươi? Đêm nay, ai dám đụng tới ta, ta diệt chết hắn!”
“Ngươi!” Đường Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Nói rồi, anh lắc lắc đầu, giống như có ảo giác. Loại ma túy này, thường có phản ứng như vậy.
“Ba.” Angela đột nhiên đi tới, gọi cha mình, nhưng đôi mắt tham lam nhìn vào người đàn ông, quân trang không chỉnh tề, cuồng dã, đang bị hai người đàn ông khác ghì chặt lên tường.
Mỗi tế bào trong người cô ta đều đang đánh trống hò reo.
“Ba, đêm nay hắn có thể là của con không?” Angela đi tới gần Đường Thiếu Đình, miệng chảy nước dãi hỏi.
“Angela, hắn là một người sắp chết.” Đổng sự Mạnh hung dữ nói.
Đúng lúc này, Đường Thiếu Đình đột nhiên hất văng hai người đang ghì chặt mình, mặt dữ tợn giống như dã thú vọt tới bên cạnh Angela. Angela trốn không kịp bị hắn đụng ngã xuống đất. Đường Thiếu Đình không dừng lại, chạy ra khỏi phòng.
Đổng sự Mạnh vội vàng dẫn người đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu lớn, “Đường thiếu, cậu làm sao vậy? Đường thiếu!”
Đường Thiếu Đình chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa cất tiếng kêu như dã thú. Anh vừa chạy tới đầu cầu thang thì những người ở bên dưới đều nghe được động tĩnh, lập tức chạy lên, sau đó thì thấy mấy người của Đổng sự Mạnh chạy theo phía sau.
“Không hay rồi, Đường thiếu dùng thuốc quá liều!” Đổng sự Mạnh lớn tiếng kêu lên, “Mau chặn cậu ấy lại, đừng để việc không hay xảy ra.”
Trên thực tế, ông ta thực sự muốn Đường Thiếu Đình xảy ra chuyện không hay, có như vậy ông ta mới thành công giết người mà thần không biết quỷ không hay.
Đường Thiếu Đình chạy một mạch tới tầng thượng của biệt thự. Lúc mọi người đuổi tới nơi thì anh đã đứng ở rìa sân thượng, hai tay dang ra giống như một con diều hâu chuẩn bị vỗ cánh bay cao.
“Đường thiếu! Cậu đừng có hồ đồ! Đường thiếu!” Đổng sự Mạnh cố ý giả làm người tốt.
“Đường thiếu!” Những người khác cũng lên tiếng gọi. Có người còn len lén đi về phía anh, có ý kéo anh trở lại, nhưng mà, Đường Thiếu Đình ngả người xuống.
Mọi người kinh hãi.
Đường Thiếu Đình nhảy lầu.
Không ai dám chạy tới, chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, giống như tiếng nước.
“Mau đi xem Đường thiếu, xem cậu ấy rốt cuộc ra sao!” Đổng sự Mạnh lớn tiếng nói.
Có người chạy tới bên cạnh sân thượng nhìn xuống, “Đường thiếu rơi vào bể bơi.”
Nghe được những lời này, Đổng sự Mạnh tức giận trong lòng. Sao có thể trùng hợp thế chứ? Rớt vào bể bơi?! Rất có thể, hắn sẽ không chết.
Lúc mọi người xuống lầu, Mạnh Hồng Nguyên cố ý sắp xếp biệt thự bị mất điện, đèn đuốc tối om, khiến tốc độ của mọi người chậm lại, muốn cứu Đường Thiếu Đình khỏi chết đuối cũng bị chậm, để anh chết đuối thật đi.
Một lát sau, mọi người mới tới được bể bơi ở sau biệt thự. Đổng sự Mạnh vội cho người vớt Đường Thiếu Đình lên.
“Đổng sự Mạnh! Đường thiếu không thở nữa. Trên đầu có vết thương, có thể là đập vào thành bể bơi bị thương!” Đường Thiếu Đình được vớt lên, thủ hạ của Đổng sự Mạnh vội kiểm tra.
Mạnh Hồng Nguyên nghe thấy Đường Thiếu Đình đã chết thì có chút không tin được. Ông ta đi tới bên cạnh thi thể Đường Thiếu Đình, ngồi xổm xuống, nhìn cái thi thể ướt sũng, hai mắt nhắm chặt, trên đầu còn vết máu của Đường Thiếu Đình, ngón tay ông ta đưa tới, đè vào động mạch cổ của Đường Thiếu Đình.