Tiêu Đề: Gia cái gì mà gia, cậu có thể trực tiếp gọi tôi bằng tên!
Lúc còn nhỏ ở trong đại viện, cậu không biết từ chổ nào luôn xuất hiện nắm lấy cổ áo cô.
Chỉ thấy cậu ở phía sau chỉ nói hai chữ :”Ngây thơ”
Lúc Lâm Dương quay người lại, nhờ ánh đèn trên tường, chỉ thấy cậu đang gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, làm cho cô rất kinh ngạc là cậu có thể nhớ luôn số điện thoại của cô.
“Trể nhất là sáng mai, nhất định sẽ có người trả điện thoại cho cậu, yên tâm đi, tiền ở trong đó sẽ không mất đồng nào đâu.” Sau khi tắt điện thoại cậu nhìn cô trầm giọng nói.
Cậu thật sự giống như tổng tài bá đạo vậy, chỉ một cuộc gọi là có thể tìm được điện thoại của cô rồi.
Mấy năm nay từ trong miệng của Dao Dao, cô rất rỏ thực lực nhà họ Lục hùng mạnh như thế nào, không chỉ lục gia mà cậu còn có người mẹ bạc tỉ nữa.
“Cám ơn Cổn gia.” Lâm Dương thành thành thật thật cúi người cảm ơn cậu.
Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu cực kì không vui.
Cô làm sai cái gì sao!?
“Gia cái gì mà gia, sao này cứ gọi tên tôi là được rồi!” Cậu trầm giọng nói.
Cậu rất không thích bộ dạng cô trước mặt anh lại rụt rè như vậy.
Lâm Dương: “…”
Năm đó chính cậu nắm lấy cổ áo cô, ngênh ngang bắt cô gọi “Cổn gia”, nếu không gọi sẽ đánh một trận, sao bây giờ lại thay đổi rồi.
“Tôi không phải là giúp Khương Dao Dao cứu cậu, cô ta thì tính là gì, là cô ta tự mình đa tình.” Cậu lại nói.
Lâm Dương gật đầu, không hiểu ý cậu là gì, nhưng cô rất rỏ là Khương Dao Dao quả thật tự mình đa tình, nhưng mà Cỏn gia vì cái gì phải giải thích với cô chứ?!
“Quay về nghỉ ngơi đi, sau này buổi tối đừng đi ra ngoài!” Cậu trầm giọng nói.
Lâm Dương đi được vài bước thì quay lại, “Cổn, học trưởng Lục, tôi, xâu chuỗi của tôi vẫn còn ở chổ cậu.”
Thật sự không gọi được tên cậu.
“sáng sớm mai thức sớm một chút sẽ trả lại cho cậu.” Cậu bình tĩnh nói.
Lâm Dương không dám nói gì thêm, nhanh chóng quay về nhà khách tránh để cho Khương Dao Dao tắm xong lại đi tìm cô.
…
Lục Tiểu Vũ rốt cuộc không có bị món tôm lạnh của Tiểu Bạch Thái đả động, cũng không thèm để ý đến cậu, không đi ra khỏi phòng.
“Tiểu Bạch Thái, nghe nói cậu có bạn gái rồi, thằng nhóc này, nhìn không ra đó, trong mấy người chúng ta cậu là nhỏ nhất.” Trong phòng, hai thiếu niên còn chưa đi ngủ, sau khi tắm xong chuận bị chơi game, Tiểu Mộc Đầu hỏi Tiểu Bạch Thái.
Tiểu Bạch Thái cười xấu xa nhìn Tiểu Mộc Đầu, “Sao nào, chẳng lẽ cậu vẫn chưa có.”
“Xuy, nhìn không ra à, trong mấy người chúng ta cậu là nhất, nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi.” Tiểu Mộc Đầu chỉ Tiểu Bạch Thái chỉ trích.
Đừng nhìn cậu bình thường đào hoa hay trêu chọc các cô gái, nhưng chưa từng chính thức bàn qua chuyện này đâu.
Mẹ của cậu quản rất chặc, không cho cậu yêu sớm.
Chủ yếu là sợ tên lưu manh như cậu làm hại bông hoa của tổ quốc, cậu hiểu mà.
Tiểu Bạch Thái vẫn cười xấu xa như cũ, “anh đây không tin cậu không có bạn gái đâu” Lúc nói chuyện còn quơ quơ năm ngón tay.
Tiểu Mộc Đầu sững người một lát, đột nhiên hiểu “bạn gái” trong miệng cậu ta là ý gì.
“Cái nhà cậu, anh đây còn tưởng rằng cậu có gan đi tìm đối tượng, hóa ra ngón tay cô nương” Tiểu Mộc Đầu không có ý tốt nói, lúc này Lục Tiểu Cổn đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Bạch Thái, có dám hỏi Cổn gia có bạn gái chưa không? Ha ha ah” Tiểu Mộc Đầu cười đê tiện hỏi.
Tiểu Bạch Thái: đương nhiên không dám!
“Hai người các cậu, lăn đi trực ban đi!” Lục Tiểu Cổn lười để ý hai người họ, nói xong liền tự mình về phòng.
“Lục Tiểu Vũ không phải nói tối nay cậu trực ban sao?” Tiểu Mộc Đầu không có ý tốt hỏi.
“Cậu xem lão tử đây giống trực ban lắm sao?” Lục Tiểu Cổn chưa nói xong đã đẩy cửa phòng bước vào.
“Lục Tiểu Cổn! Cậu đừng kiêu, cậu trời định cả đời làm bạn cùng ngón tay cô nương rồi!” Ở bên ngoài Tiểu Mộc Đầu không sợ chết nói.