Tiêu Đề: Học trưởng Lục, sao cậu lại đối với tôi…
Lục Tiểu Cổn ban đầu còn không hiểu “ngón tay cô nương” nghĩa là gì, đợi lúc cậu hiểu rỏ, nghĩ đến Lâm Dương cách vách, có thể bị Tiểu Mộc Đầu độc hại liền kéo mạnh cửa ra.
Đương lúc Tiểu Mộc Đầu không cho rằng Lục Tiểu Cổn sẽ tính toán, vừa quay người chuẩn bị đi xuống lầu trực ban, phía sau liền có tiếng gió truyền đến, một giây sau cậu đã bị quật ngã nằm xuống đất, trên hành lang bằng gỗ phát ra tiếng “cạch” một tiếng.
“Gừ, Lục Chiến Qua, cái nhà cậu, ông đây là anh của cậu” Tiểu Mộc Đầu nằm trên sàng đau khổ kháng nghị.
Tiểu Bạch Thái thì ở một bên xem náo nhiệt.
Cậu phát hiện hai năm không gặp, thân thủ của Lục Tiểu Cổn lại tiến bộ rồi, cú quật ngã lúc nãy phải nói là đẹp.
Thằng nhóc này, bình thương chắc luyện tập không ít.
Cậu nhìn Tiểu Bạch Thái như nhìn bình hoa vậy thôi, không thèm ra tay.
“Anh, tôi gọi cậu bằng anh? Cậu có nhận nỗi không?” Lục Tiểu Cổn hừ lạnh một tiếng, nói xong liền kéo cậu dậy, lúc kéo lên Tiểu Mộc Đầu lại bị quật ngã xuống sàng lần nữa.
Cái này giống như cha cậu năm đó, bị Lục đại ma vườn đánh cho phải gọi cậu bằng anh, lúc này cậu nằm trên sang rên hừ hừ còn quản gì luc phải gọi bằng anh chứ.
Lục Tiểu Cổn lúc này mới bỏ qua, “ Ở đây còn có trẻ chưa thành niên, miệng mồm thu lại một chút.”
Cậu nhỏ giọng cảnh cáo bọn họ, “chưa thành niên” trong miệng cậu đương nhiên là chỉ Lâm Dương.
Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
…
Lâm Dương không hiểu “sớm chút” trong miệng Lục Bá Vương là mấy giờ, bên này mặt trời mọc trể hơn so với bên Đế Đô, 6 giờ sáng mà trời mới có chút rặng đông. Nhẹ nhàng không đánh thức Khương Dao Dao, cầm cuốn sách tiếng anh cấp 3 đi xuống lầu.
Lúc xuống lầu đã thấy Lục Bá Vương mang giầy thể thao, quần áo thể thao nốt, hình như muốn chạy bộ.
Cậu nhìn thấy cô xuống thì nhìn cô một cái rời chạy ra khỏi nhà khách, cô cũng đành chạy theo.
Lúc này trên con đường nhỏ không một bóng người, trên vệ đương ngang dọc những khóm hoa nhỏ nở rộ, giống như câu thơ, “Mạch bên trên hoa nở, có thể chậm rãi về”
Nhưng cô muốn lấy lại sợi dây chuyền, đành phải chạy theo bóng dáng cao lớn kia, không rãnh thưởng thức cái đẹp nhỏ nhỏ này.
Bọn họ chạy từ của tây nam lên đường chính, lúc chạy đến cửa đông bắc thì cô không chạy nỗi nữa, mệt như con chó ngồi bên vệ đường, cuốn sách tiếng anh ném đại lên đất.
Lục Tiểu Cổn chạy đến bên cạnh cô, “Mệt rồi sao? Thể lực gì vậy?”
Lâm Dương chạy một lúc lâu, mặt đã đỏ lên, hít thở cũng muốn đau cả phổi, cổ họng khô như lửa đốt, nghe cậu nói vậy thì trừng trắng mắt nhìn cậu.
Cô một người không thích vận động có thể so với đội trưởng đội phóng chuyền như cậu sao?!
Nhưng cô chú ý đến tay cậu đáng quấn mặt dây chuyền của cô, Lâm Dương lúc này lá gan cũng lớn hơn đưa tay qua cướp lại.
Một tay cô nắm lấy tay kia của cậu, một tay nắm lấy tay quấn sợi dây chuyền, giống như chú sói nhỏ và con gấu vậy.
Lục Tiểu Cổn bị hành động của cô làm bật cười lộ ra cả hàm răng trắng lóa.
Cậu đưa ra để cô lấy lại.
Từ khi biết cô đến nay đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt không sợ cậu của cô.
Lâm Dương từ trên tay cậu lấy lại sợi dây chuyền, tựa như bảo bối giữ trong lòng bàn tay, liếc mắt qua nhìn cậu lại phát hiện cậu đang cười.
Cái người hung dữ với cô, nói chuyện với cô như ra lệnh, người cô không bao giờ dám chọc, Lục Bá Vương thế mà lại đang cười với cô.
Trên trán cậu đổ mồ hôi, cậu dùng tay quơ qua, “Sợi dây tôi đã sửa lại, sau này không dể rơi ra nữa đâu.”
Lâm Dương mới nhìn lại, lúc trước sợi dây là đánh nút thắt, bây giờ trên sợi dây màu đen nhiều hơn một kết màu đỏ, đem sợi dây cố định thêm một vòng trong, cái vòng có thể thay đổi kích thước không cần phải mở ra.
Hai đầu sợi dây còn thêm một khóa tượng phật cùng chất liệu với hạt châu pha lê.
Thấy cô chần chờ thì cậu lại đoạt lấy sợi dây, nhưng một giây sau lại thấy cậu đeo lên cổ cô, sau đó vòng ra sau cô điều chỉnh lại kích thước sợi dây.
“Cổn… học trưởng Lục, cậu đối với tôi như thế…” thật có tâm, ba chữ này vừa đến miệng lại không thốt ra được.