Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1534 - Chương 1534:

Chương 1534:

Tiêu Đề: Cậu làm sao biết làn da Lục Tiểu Vũ mịn.

Cũng có thể do cô nghĩ nhiều. Bời vì anh giúp cô sửa lại sơi dây mà cô nghĩ anh có đối với cô có tâm rồi.

Hình như cô quên rồi, vừa nãy anh còn ép cô đuổi theo anh chạy nữa mà, cô mệt đến nói phổi muốn vỡ ra, không thở nổi.

Cô lại không muốn giống như Khương Dao Dao tự mình đa tình.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi như cô bình thường đều tập trung vào chuyện học, đối với tình cảm nam nữ rất mờ hồ, cô thậm chí đối với bạn khác phái rất vô cảm. Không giống như bạn cùng bàn, không vì tình yêu nam nữ thì cũng nên vì nối dỗi tông đường, nên mỗi ngày như hoa si theo đuổi người này người kia, yêu đơn phương người này người kia.

LAm Dương quay người muốn đi, nhưng vừa cất bước, sợi dây đã bị Lục Tiểu Cổn ở phía sau nắm lại, siết chặt cổ cô buộc cô phải dừng lại.

“Tôi đối với cậu như thế nào?” Chàng thiếu niên cao hơn 1m8, cúi người nhìn cô, cất giọng nghiêm túc hỏi.

“Cậu đối với tôi không tốt chút nào, bời bì lúc nhỏ lỡ nhìn thấy cái bớt của cậu, cậu liền sống mái không bỏ qua cho tôi.” Lâm Dương lớn gan nói những không thích của mình mấy năm qua ra.

Lục Tiểu Cổn, “…” Cậu đối với cô không tốt.

Có quỷ mới biết một chàng trai như cậu mà thức đến hai giờ sáng, xem video dạy thắt kết, còn đem pha lê phỉ thúy trên dây chuyền của Kiều Vương tháo ra cho cô.

Vừa rồi còn tưởng nha đầu này sẽ vui vẻ nữa.

Đợi đã.

Xấu thì cho xấu luôn.

Cô còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu.

“Ai biểu cậu nhìn thấy chứ?!” Còn thành thành thật thật đọc chữ “Cổn” ra nữa chứ, Cổn gia không cần mặt mũi lộ ra khí thế ngang ngược.

Lâm Dương quả thật khóc không ra nước mắt mà.

Hai tay chấp trước ngực xin tha, “Cổn gia, trên mông cậu có chữ Cổn là bí mật, tôi chết cũng không nói với người khác, cho nên, cậu sau này đừng dọa tôi nữa.”

Lúc cô đang cầu xin, một ông cụ đi tập thể dục buổi sáng nghe thấy nhìn qua bọn họ, còn liếc mắt nhìn Lục Tiểu Cổn làm cậu tức đến nghiến răng.

Nếu là người khác đã sớm bị cậu đánh chết rồi!

Cô lại một bộ dáng cười nhưng không dám cười!

Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn cô, lần này Lâm Dương bật cười thật, “Cổn gia, chữ Cổn kia quả thật rất rỏ ràng, thật thần kỳ, có phải vì cái bớt kia nên cậu mới có tên là Lục Tiểu Cổn không?”

Nha đầu này quả thật là được voi đòi tiên mà!

Dưới mái tóc ngắn gương mặt nhỏ như lòng bàn tay, nở nụ cười rạng rở dưới ánh bình minh…

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô cười như vậy!

Hai tay cậu nhìn không được bưng lấy gương mặt cô nhào nặn, xoa đến nối khuôn mặt biến dạng, khiến cô không ngừng cầu xin cậu mới buông ra.

“Chạy theo tôi về!với thể lực này của cậu có thể qua cửa môn thể dục cấp ba sao?” Cậu khôi phục bộ dạng lạnh lùng, ghét bỏ nói, sau đó giúp cô nhặt sách lên rồi chạy trước.

Đúng rồi, còn có môn thể dục nữa!

Nên cô không còn cách nào khác hơn là chạy đuổi theo cậu, vừa tời khách sạn thì có một cảnh sát đang chờ bọn họ, là cảnh sát đem điện thoại đến trả.

Lâm Dương nhận lại điện thoại, tiền bên trong quả thật không mất đồng nào.

…..

Lâm Dương về quê cúng bai cha mẹ, Khương Dao Dao mượn cái cở này ở lại nhà khách, cô để Khương Phong ở lại chăm sóc Khương Dao Dao, cô đi theo chiến hữu ngày xưa của cha mẹ cô.

“Lục Tiểu Cổn đi đâu rồi? Sao không lấy tiền mặt trong này đi gửi?” Lục Tiểu Vũ mở ngăn kéo thấy tiền vẫn còn nguyên, hỏi Tiểu Mộc Đầu đang chơi game.

“Tôi làm sao biết được!” Tiểu Mộc Đầu không ngẩng đầu lên nói.

“Trông coi một chút, hai mươi phút nữa có một cặp tình nhân đến, họ có đăng ký trên mạng rồi.” Lục Tiểu Vũ vừa xoa kem chống nắng vừa nói, xoa xông cô đeo kính mát lên, trumg khăn quàng cổ

Tiểu Mộc Đầu nghiện game từ trên sô pha đến ngồi trên ghế ở bàn tiếp tân, đầu không ngẩng lên tiếp tục chơi game.

Tiểu Bạch Thái cần cù chăm chỉ dọn sạch cỏ trong vườn quay lại, thấy Lục Tiểu Vũ không ở trong phòng, quay ra hỏi Tiểu Mộc Đầu, người nghiện game dường như không nghe thấy, đầu cũng không ngẩng lên, làm Tiểu Bạch Thái tức đến vổ mạnh lên vai cậu, cậu mời ngẩng mặt lên.

“Lục Tiểu Vũ mang tiền trong tủ đi gửi rồi, tôi nói cậu nè, các cần gấp như vậy không?” Tiểu Mộc Đầu xoa xoa vai tức giận nói.

“Cô ấy đi đâu gửi, sao cậu không đi? Chỉ biết chơi, bên ngoài trời nắng như thế, làn da cô ấy non như thế sẽ đen đi mất” Tiểu Bạch Thái trách cứ nói.

Nghe Tiểu Bạch Thái nói như thế, Tiểu Mộc Đầu cười gian, ánh mặt ám muội nhìn cậu ,” Làm sao cậu biết làn da Lục Tiểu Vũ non, cho dù đen thì có liên quan gì đến cậu?”

Lục Tiểu Vũ học kỳ này thành tích tăng vọt, đương nhiên là do cô cần cù cố gắng, vì để có thể thuận lợi thì lên cao trung nên được thưởng ở đây mở một nhà khách.

Ý đồ gì chứ?

Nhất định là vì tiểu tử thúi này!

Tiểu Mộc Đầu cảm thấy mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

Tiểu Bạch Thái không thèm trả lời cậu chỉ trừng mắt nhìn rồi đi ra.

Lục Tiểu Cổn dựa theo điện thoại chỉ đương, đi lên con đường núi, đi đến ngoại ô Cổ Thành gửi tiền.

Cô mang giầy ống cao, quần jean đen, áo len mày chàm, đầu đeo khăn chùm, mắt đeo kinh răm, tay xách túi sách hàng hiệu, từ trên núi đi xuống thông qua con đường nhỏ là có thể đến đường chính rồi.

Chỉ là khi cô đi đến căn nhà trẻ phía trước, ở đó có mấy thanh niên liêu lổng đang ngồi xổm ở đó, miệng ngậm điếu thuốc huýt sáo trêu cô.

Lục Tiểu Vũ không thèm để ý bọn họ trực tiếp đi qua, chỉ là bọn họ không bỏ qua, vứt điếu thuốc xuống đuổi theo cô.

“Người đẹp à, túi đẹp nhe, nhìn là biết hàng chính hãng không giống hàng giả nha.” Một tên trong đó nhìn chằm chằm túi của cô nói.

Lục Tiểu Vũ :Cũng biết nhìn đấy!

Cô liền đem túi đeo trên vai ôm vào người.

“A, còn ôm nữa, ngoan ngoãn giao cho chúng tôi đi! Còn cái kính râm kia nữa, chắc cũng mấy ngàn!” Một tên khác đánh giá nói.

Mấy người này liên bao vây Lục Tiểu Vũ lại.

Lục Tiểu Vũ lấy kinh râm xuống, kéo khăn trùm ra lộ ra gương mặt tuyệt sắc kết hợp vẻ đẹp của cha và mẹ cô, hai mắt quét qua đám lưu manh ,”Chó ngoan không cản đương, ngoan ngoãn tránh ra cho bà”

Hai tay cô ôm ngực lạnh lùng nói.

“Dáng người đẹp như vậy lại nũng nụu nữa, nhưng tính cũng nóng quá đó!” Tên cầm đầu nhìn khuôn mặt trắng mịn, ngũ quan tuyệt mỹ của cô, liền muốn đưa tay lên sờ.

Lục Tiểu Vũ cười khinh miệt, lúc bàn tay lợn sắp chạm vào gương mặt cô, cô đột nhiên nghiêng người đi làm tên này chụp hụt, Lục Tiểu Vũ lại đừng lên chế trụ phần gáy, tay kia ấn bờ vai hắn xuống, nhấc chân phải đá tên này một cái, tên nào đau đớn lảo đảo mấy bước rồi té lăn ra.

“Con nha đầu này còn có vỏ nữa! Bất quá cái công phu mèo quào của cô có thể đánh lại bốn chúng tôi sao?” Một tên khác móc chủy thủ ra nói.

Lục Tiểu Vũ hừ lạnh, “Bà cô người cóc sợ!”

Bình Luận (0)
Comment