Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1535 - Chương 1535:

Chương 1535:

Tiêu Đề: Vậy tôi bế chị?

Lục Tiểu Vũ vừa dứt lợi, cảm thấy phía sau có tiếng gió đánh tới, liền nghiêng người tránh đi đồng thời giơ nắm đấm ra!

Mấy tên lưu manh cũng không phải hổ giấy, né tránh được cú đấm của cô, lấy nhiều đánh ít xông lên.

Lục Tiểu Vũ từ nhỏ đã theo Lục Tiểu Cổn lăn lộn, cũng luyện tập không ít, trên cơ bản, cậu học cái gì cô cũng học theo, nhưng là con gái nên không mạnh bằng thôi.

Lúc học sơ trung còn tham gia thi đấu vỏ thuật giành giải quán quân, nhưng thí đấu khác với đánh thật.

Mặt trời chói chang trên cao, cô gái như chim yến nhẹ nhàng quét chân dài ngang, đám lưu manh liền bị đánh ngã ra đất, lúc đang thở lấy hơi, cảm thấy bị đánh lén phía sau, cô cấp tốc tránh đi nhưng bị một tên lưu manh ngáng chân liền té rầm xuống đất.

Mấy tên lưu manh thấy cô ngã thì rất đắc ý, một tên trong đó cầm chủy thủ áp mặt cô cười tà, “Người đẹp à, ngoan ngoãn giao những thứ đáng giá ra đây đi!”

Lục Tiểu Vũ cắn răng đang nghĩ cách đối phó thì một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Con mẹ nói, dám đụng vào cô ấy!”

Lục Tiểu Vũ còn nằm dưới đất nhìn qua, thấy thanh ảnh cao lớn chạy về phía này, người trước kia như tùy tùng theo cô như hình với bóng bây giờ đã cao lớn uy vũ rồi…

Cậu nắm chặt hai tay, tức giận xông về phía này.

Cùng cô lớn lên từ nhỏ, chưa từng thấy Lục Tiểu Vũ chịu thiệt qua lại bị đám lưu manh này đánh ngã trên mặt đất, Tiểu Bạch Thái lúc này thật muốn giết người, cậu cắn chặt răng, nắm chặt tay đến xương kêu rào rạo, lúc này hai tên lưu manh cầm dao xong đến.

Khóe miệng Tiểu Bạch Thái ngoan lệ, nhảy lên.

Đến tỉnh này trong hai ba năm, cả nhà đều ở trong quân đội, cậu mõi ngày đều luyện tập, thiếu niên 15 tuổi, thể lực bộc phát kinh người, ra tay một cái là muốn lấy mạng người.

Dám đụng đến cô ấy đám người này chết chắc rồi.

Lúc Lục Tiểu Vũ bò dậy thì thấy cô có chút bị thương đám lưu manh muốn ra tay từ cô trước, nhưng Tiểu Bạch Thái đã xông đến, chụp lấy quần áo hai tên lưu manh, hai tay dùng lực đập bọn họ vào nhau.

Tiếng đau đớn vang lên, hai tên lưu manh liền ngã xuống đất, mấy tên còn lại thấy tình huống như thế thì co chân muốn chạy.

Tên nằm dưới đất cũng muốn bò dậy chạy, cậu liền đuổi theo nắm lấy, một cú đấm xuống như muốn giết người.

“Tiểu Bạch Thái đừng đánh nữa, báo cảnh sát đi” Cậu tuy rằng từ nhỏ đến lớn như cái đuôi của cô, cả ngày theo cô đi lăn lộn, cậu còn nhỏ hơn cô mấy tháng, nhưng tên nhóc thúi này đáng nhau quả thật quá dã mang rồi.

Cô thật sự sợ cậu sẽ gây ra án mạng.

Lời Lục Tiểu Vũ cứ như thần chú, Tiểu Bạch Thái lập tức dừng tay, “Cút”

Mấy tên lưu manh như được đại xá, lập tức kéo đồng bọn dậy chạy đi.

Vốn chỉ muốn cướp đồ một chút ai mà biết lại gặp hung thần ác sát như vậy.

Lục Tiểu Vũ vổ vỗ bụi trên người, vừa cất bước thì phát hiện chân có chút đau.

“Chị Vũ, chị có bị thương không?” Tiểu Bạch Thái đi đến bên cô, quan tâm hỏi, thấy cô hơi lảo đảo liền đến dìu cô.

“Đừng có đụng tôi” Lục Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.

Hai ngày nay thái độ cô đối với Tiểu Bạch Thái luôn lạnh nhạt, không muốn để ý đến cậu.

“Chân của chị có phải chị trật rồi không?” Tiểu Bạch Thái ngồi xổm xuống, chân xoa xoa mắt cá chân cô, vừa ấn một cái Lục Tiểu Cổn đau đến cau mày lại.

“Mắt cá chân chị bị trật rồi, đừng có động đậy, tôi cỏng chị đi khám.” Tiểu Bạch Thái nghiêm túc nói.

“Ai muốn cậu cõng, đi qua một bên” Lục Tiểu Vũ trưng mắt nhìn cậu nói rồi móc điện thoại ra.

“Vậy tôi bế chị” Tiểu Bạch Thái nói xong liền khom xuống muốn bế cô lên.

Bình Luận (0)
Comment