Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1536 - Chương 1536:

Chương 1536:

Tiêu Đề: Chị Vũ, chỉ cần chị hả giận, chị đánh tôi mắng tôi đều được!

Tiểu Bạch Thái luôn nghe lời cô răm rắp lúc này có chút ngang ngược.

Nếu không phải chân cô còn di chuyển được lui về phía sau một bước thì cậu thực sự bế cô lên rồi.

Cậu cúi đầu xuống, đẹp trai lạnh lùng không cho cô cự tuyệt.

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn nhìn cậu

Cậu biết, trong lòng cô còn giận cậu, có phải là bởi vì lúc đầu cậu không nói lời từ biệt đã đi, hai ba năm nay lại cố ý không tìm cô, cố ý đối xử với cô thật khách khí.

Hay là vì nghe nói cậu đã có bạn gái rồi?!

“Chị Vũ, chị ngại cái gì, tôi là tiểu đệ của chị, nhanh lên đi, sưng lên thì sẽ phiền đó!” Cậu lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc, nói xong đi đến trước mặt cô ngồi xuống đưa lưng về phía cô.

Trái tim cậu như treo trên cổ họng, hồi hộp chờ đợi.

Một lúc sau, sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim cuối cùng cũng quay về lồng ngực của cậu, khóe miệng thiếu niên nhếch lên, hai tay ôm lấy chân cô, đứng thẳng lên.

“Phản đồ” trèo lên lưng cậu xong, Lục Tiểu Vũ nghiến răng mắng, còn chưa hết giận liền nắm lấy lổ tai cậu mà kéo.

Tiểu Bạch Thái lại rất vui vẻ, cậu thà bị cô đánh bị cô mắng cũng không muốn cô lạnh nhạt với cậu.

“Thái Dư Bạch, cậu là tên phản đồ!” Đem tay lên phía trước nhéo mạnh hại má cậu, Lục Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho cậu không từ mà biệt, muốn chết sao?”

Lúc đó khi năm học mới khai giảng, cô luôn đợi cậu nhưng không thấy đâu, sai này nghe người lớn nói cậu chuyển trường rồi, đi về tỉnh rồi.

Chuyển trường thì chuyễn trường, cũng không chào cô tiếng nào đã cút đi.

Đáng giận hơn là mấy năm nay, mỗi lần gọi video đều tìm Tiểu Mộc Đầu, gặp cô chỉ chào một cái rồi thôi.

Cô gửi cho cậu mấy đặc sản cậu cũng lịch sự gửi lại ít bánh trái, bình thường dường như không liên lạc gì.

Khóe miệng Tiểu Bạch Thái hơi mấp máy, sau đó cười cười, lúc trước cậu hờn dỗi mà đ, bây giờ nghĩ lại thật ngốc, đứa trẻ 12 tuổi lúc đó biết cái gì là thích chứ?

“Chị Vũ, chỉ cần chị hả giận, chị đánh mắng tôi đều được!” Cậu tốt tính cười nói.

Lục Tiểu Vũ không nói chuyện nữa, cũng không đánh cậu nữa, Tiểu Bạch Thái không thấy ở phía sau hốc mắt cô đang đỏ lên.

Cô cũng không rỏ tình cảm của mình đối với Tiểu Bạch Thái là như thế nào, bọn họ so với chị em ruột còn thân hơn, từ nhỏ đã như hình với bóng, đột nhiên có một ngày cậu đi nơi khác, từ biệt ba bốn năm trong lòng cô có biết bao nhiêu là khó chịu.

Trên đường này không ai nhắc đến chuyện chiếc nhẫn kia.

Lục Tiểu Vũ đến phòng khám không lâu thì có điện thoại của Lục Tiểu Cổn gọi đến.

Lúc nãy khi Lục Tiểu Vũ gặp phiền phức thì cậu liền có cảm ứng, nên gọ điện thoại đến hỏi thăm cô.

“Lục thiếu gia, nếu không phải anh có linh cảm tương thông, em thật sự không biết anh là anh ruột em đấy!” Lục Tiểu Vũ cầm điện thoại chua xót nói, Tiểu Bạch Thái ở một bên nghe thầy thuốc dặn dò lấy thuốc.

Lúc còn nhỏ cô thường hay nói: “Lục Tiểu Cổn không phải anh ruột của tôi, Tiểu Bạch Thái mới thực sự là em trai ruột của tôi”

Đầu bên kia Lục Tiểu Cổn nhướng mày, trong lòng nghĩ, tôi có thể gọi một cú điện thoại hỏi thăm đã là không dể dàng rồi.

Cậu cũng biết Tiểu Bạch Thái sẽ bảo vệ cô.

“Lục Tiểu Cổn, anh đi đâu thế?” Lục Tiểu Vũ thực sự không biết đại thiếu gia này đến Cổ Thành làm gì, chỉ thu tiền mà không hỏi chuyện gì khác, hiện tại đột nhiên chạy đi đâu không biết.

Lục Tiểu Cổn không trả lời cô mà trực tiếp tắt máy.

Lúc này cậu vừa đến nghĩa trang liệt sí gần đó, cách đó không xa có một cô gái tóc ngắn ôm bó hoa tươi đi theo đôi nam nữ mặc thường phục đi vào nghĩa trang…

Bình Luận (0)
Comment