Tiêu Đề: Quen cho cô không gả đi được mới tốt!
Họ đều là những anh hùng chống tội phạm ma túy, trên bia mộ tên cũng không có chỉ ghi là mộ của liệt sĩ thôi.
Lâm Dương khôm lưng xuống đặt lên đó bó hoa, sau đó đừng thẳng dậy nghiên người làm lễ với bọn họ, đôi nam nữ mặc quần áo bình thường đứng cách đó không xa.
Con của liệt sĩ an toàn là rất quan trọng, họ không chắc có tội phạm ma túy nào ẩn nấp ở đây để báo thù người nhà của liệt sĩ hay không, đây cũng là nguyên nhân mà hơn mười năm nay Lâm Dương chưa từng quay về đây bái tế cha mẹ.
Lâm Dương đứng trước mộ cha mẹ không khóc mà chỉ cười cười nói, “Cha, mẹ, những năm này con sống rất tốt, có ăn có mặc có chổ ở, còn sống cuộc sống của tiểu công chúa như khi hai người còn trên đời vậy, ông đối xử với con còn tốt hơn cả cháu gái của mình nữa, con còn sợ cháu gái của ông ấy ghen nữa. Khai giảng là con học năm cuối cấp hai rời, thành tích rất tốt, con cố gắng năm sau sẽ thi đổ vào trường cấp ba tốt nhất.”
Lúc nói tay cô nhẹ nhành lau lau trên bia mộ.
Trong nghĩa trang trang nghiêm, trên đầu quạ kêu ầm ĩ, một thân hình cao lớn đứng sừng sững ở sau cây tùng cách đó không xa luôn nhìn về phía cô.
Trước đây lúc biết cha mẹ cô là liệt sĩ cậu chấn kinh, không ngờ cô lại bi thảm đến như thế.
Cậu không hiện thân, chỉ đứng cách đó không xa đứng nhìn.
…
Khương Dao Dao không muốn cùng Lâm Dương đến nghĩa trang muốn ở lại khách sạn để gặp Lục Tiểu Cổn nhiều hơn, kết quả cô ở trong phòng học một ngày mà không thấy bóng người đâu.
Đúng là tức chết mà.
“Diệp Nhất Mộc, tôi muốn ăn mì sợi, mau đi mua cho tôi một phần” Lục Tiểu Vũ bị thương ở mắt cá chân, ưu nhã ngồi trên ghế sô pha sai bảo Tiểu Mộc Đầu.
“Để anh làm chận sai vặt cho em, dựa vào cái gì chứ?” Tiểu Mộc Đầu bực mình nói.
Lục Tiểu Vũ cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại cho cậu Diệp, “Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của chị là cậu mợ sẽ cho em một đứa em trai nữa không, cậu lúc trước nói rồi, em cái số này coi như phế đi, cậu và mợ sẽ sinh thêm một đứa để dạy dỗ tốt hơn.”
Vừa vặn bây giờ chính sách sinh hai con được áp dụng.
Tiểu Mộc Đầu:…
Cái đời này của cậu sao mà phế chứ, Diệp thiếu gia cậu mới có 15 tuổi à nha!
“Chị Vũ à, chị mới uống thuốc giảm đau nên kiêng ăn đi, để em xuống bếp xào rau cho chị ăn nhé, chị muốn ăn gì?” Tiểu Mộc Đầu nịnh nọt rót cho cô ly nước đặt ở trước mặt cô, lại đem thuốc bác sĩ kê ra để cả trước mặt cô.
“Tiểu Bạch Thái, cậu nuông chiều chị ấy đến như vậy, áo tới tai cơm tới miệng, cứ như vậy thì sao này chị ấy làm sao gả đi được chứ?!” Tiểu Mộc Đầu chua xót nói, cũng là cố ý nói thế.
Tiểu Bạch Thái trong lòng đắc ý nghĩ: lảo tử chính là muốn nuông chiều cô ấy, để cô ấy quen đến nỗi không far cho ai được mới tốt.
Nhìn mấy loại thuốc đặt trên bàng, trong lòng Lục Tiểu Vũ vui vẽ, dường như tiểu tùy tùng lúc xưa của cô đã quay lại rồi.
“Diệp Nhất Mộc, cậu vẫn nên quan tâm đến tương lai cô độc của mình thì hơn!” Lục Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu nói, mà những món Tiểu Bạch Thái gọi cố ý không cho Tiểu Mộc Đầu ăn ké.
Tiểu Mộc Đầu vô cùng tự tin nói, “Ha, em mà cô độc à, yên tâm đi, có anh trai thân yêu của chị đứng dưới em là được rồi.”
Cậu vừa nói xong thì Lục Tiểu Cổn cả ngày không thấy tăm hơi vừa quay lại, nghe thấy lời công tự đào hoa Tiểu Mộc Đầu, Cổn gia liền cau mày, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.
“Ai đứng chót cùng cậu chứ!” Cậu vừa nói vừa đi rót nước uống.
“ yAayia, các anh em, đây là ý gì, tức là có rồi à?!” Tiểu Mộc Đầu cả gương mặt vừa chấn động vừa hoài nghi nói.
Lục Tiểu Vũ cũng cực kỳ kích động nhìn Lục Tiểu Vũ.
“ha, chắc là lừa chúng ta đấy, cậu ấy có nói chuyện với con gái bao giờ đâu, chỉ nói với mấy người chúng ta quen biết thôi!” Tiểu Mộc Đầu nói.
Lâm Dương vừa mới đi về không thấy Khương Dao Dao và Khương Phong đâu, liền đến quầy lễ tân tìm thì vừa hay nghe được lời này.