Tiêu Đề: Đem đóa hoa đào vừa mới chớp bóp chết từ trong trứng.
Không ra thì thôi, vừa tra ra thì tức đến nhảy dựng lên.
Lục Tiểu Vũ dùng một chân đứng dậy, nhìn thấy Tiểu Bạch Thái đã bắt được Tiểu Mộc Đầu, Lục Tiểu Vũ như sư tử Hà Đông hét lên với cậu, “Tiểu Bạch Thái, đánh chết cậu ta cho tôi”
Cái tên tiểu nhân này.
Thế mà nói cô kêu giống như nữ đào kép.
Quá đáng quá.
Không cần Lục Tiểu Vũ ra lệnh, Tiểu Bạch Thái cũng muốn đánh chết Tiểu Mộc Đầu.
Lúc này Tiểu Mộc Đầu bị Tiểu Bách Thái túm lấy cổ áo, Tiểu Bạch Thái không ngưng câu cổ cậu làm cho Tiểu Mộc Đầu đau đến kêu la in ỏi, “Bướm Yabi, bướm yabi nhẹ chút!”
Đến kêu cũng tiện như thế!
Trong mắt Tiểu Mộc Đầu, em họ Lục Tiểu Vũ này của cậu chẳng khác gì con trai.
Lục Tiểu Vũ lúc này hận không thể một chân đạp chết cậu.
Không đúng, Tiểu Bạch Thái làm sao biết Đào Cốc là ai?!
Lục Tiểu Vũ bất khi bất giác nghĩ, sau đó lựa giận liền bốc lên ba tầng.
Tên nhóc thối này, chắc chắn là đã xem qua rồi.
Cũng đúng, người ta cũng đã có bạn gái rồi mà!
Hai tay Lục Tiểu Vũ nắm chặt, hai mặt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Thái.
Tiểu Mộc Đầu bị Tiểu Bạch Thái đánh đến không ngừng kêu tha mạng, còn bị đạp một cái,” Sau này còn nói bậy với chị Vũ nữa thì tôi sẽ đánh chết cậu!”
Sau khi Tiểu Bạch Thái cảnh cáo xong, qua người đi về chổ Lục Tiểu Vũ.
“Chị Vũ, sao chị lại đứng lên, mau ngồi xuống!” Tiểu Bạch Thái vội dìu cô.
Lục Tiểu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, lúc Tiểu Bạch Thái chạm vào cô, cô đột nhiên duỗi tay trái ra, nắm lấy gáy cậu, éo đầu Tiểu Bạch Thái xuống đất.
Động tác rất nhanh cũng rất chuẩn.
Mặt Tiểu Bạch Thái chỉ cách mặt bàn có ba tất.
Lục Tiểu Vũ cả mặt đều là chua xót, buông cậu ra rồi một chân lò cò đi.
“Ha ha ha, Tiểu Bạch Thái, đáng đời.” Tiểu Mộc Đầu cười trên nỗi đau của người khác, “Lục Tiểu Vũ, cô nhảy lò cò so với thỏ còn nhanh hơn.”
Còn không bằng để Tiểu Bạch Thái cõng đi.
Thế mới nói chắc chắn có gian tình!
Mặt Tiểu Bạch Thái có dính chút nước chấm, cả gương mặt bối rồi nhìn Lục Tiểu Vũ nhảy lò cò đi vào phòng.
Cô ấy tức giận gì chứ?
Tiểu Bạch Thái bộ dạng vò đầu bức tai không hiểu, mãi một lúc lâu cậu mới nghĩ ra, chắc cô giận vì cậu biết Đào Cốc!
!!!
….
Trong mộ con hẽm nhỏ tĩnh mịch, ở đó có thể nghe rỏ tiếng ồn ào của Cổ Thành ở một nơi xa xa.
A Nam cảm giác được có người đi theo anh, hơn nữa thân thủ đối phương không tầm thường chút nào, đi trên đường không phát ra chút âm thanh.
Anh đột nhiên quay người lại, nhanh như chớp lao về phía cái bóng trắng ở phía sau, bất quá, thanh niên mặc áo trắng ở phía sau phản ứng càng nhanh hơn, nghiêng đầu tránh cú đấm kia, A Nam đổi tư thế, nắm đấm đấm về phía bụng nhưng cậu lại tránh được sau đó phản đòn đánh trả lại.
A Nam nhớ mặt cậu.
Cậu chính là người tối hôm trước giúp Dương Dương giả vây.
Cậu ra tay rất nhanh khiến anh chỉ có thể tránh đi không có cơ hội đánh trả.
Lúc A Nam còn tưởng sẽ bị cậu đánh vào mặt thì cậu lại nắm lấy cổ áo anh “Cảnh cáo anh đừng có mà gây phiền phức cho Lâm Dương, cô ấy là người của tôi, có tôi bảo vệ”
Cậu vẫn nên trông chừng kỹ Lâm Dương, đem đóa hoa đào vời mới chớm nở này bóp chết từ trong trứng nước.
Bởi vì, người thanh niên này cùng cô quen biết từ nhỏ.
“Cậu là ai, tôi chưa từng nghe Dương Dương nhắc qua, cậu là bạn trai cô ấy sao? Tiểu tử thối, tôi mới cảnh cáo cậu, đừng có họa hại em gái tôi, cô ấy còn là một đứa con nít” A Nam phản bác.
Lục Tiểu Cổn buông tay anh ra, “Anh chỉ cần nhớ kỹ, không được quyến rũ cô ấy!”
“Tôi quyến rũ cô ấy, liên quan gì…” A Nam còn chưa nói xong, Lục Tiểu Vũ vừa quay lưng đi thì liền quay người lại, ép A Nam đặt vào bức tường, sau đó móc điện thoại của anh từ trong túi ra, một tay cậu khống chế chuyển động của A Nam, một tay lục tìm số điện thoại.
Quả nhiên tìm được số của Lâm Dương, liền quả quyết xóa đi trong tiếng kêu gào của A Nam.