Tiêu Đề: Có thể để tóc dài!
Tiếng đập cửa vang lên, Khương Dao Dao đang chơi điện thoại không muốn đi mở cửa, Lâm Dương đã mặc áo ngủ đành mặc thêm một áo sơ mi đi mở cửa.
“Là ai vậy?” Ngoài cửa không thấy ai, vừa muốn đi vào phòng thì cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, vừa muốn la lên thì miệng cũng bị người ta chặn lại.
Bình tĩnh lại cô nhận ra là anh.
Cô bị dọa đến khiếp vía, bị cậu lôi kéo đến ngã rẻ, “Cổn gia, anh làm gì đấy?”
Bên trong tối đen, Lâm Dương ão nảo thấp giọng hỏi.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, trên người có mùi thuốc là nhàn nhạt, đôt mắt sắc bén nhìn cô chăm chú khiến tim cô đạp càng nhanh hơn.
Cô sợ anh, cũng sợ bị Khương Dao Dao gặp phải.
Lục Tiểu Cổn không lên tiếng, ánh mắt nhìn máy tóc ngắn của cô, liền tiến đến giờ tay lên cào loạn trên đầu cô!
Hai tay anh đang cào loạn xạ trên tóc cô!
!!!
Anh bị A Nam nhập vào người rồi sao?
Lâm Dương âm thầm nghĩ!
Đầu tóc cô bị cậu cào như ổ gà mới bỏ qua, sau đó cúi đầu nhìn cô híp mắt nói, “Có thể để tóc dài rồi
Lâm Dương: ????
Cậu là đang bị làm sao thế?
Cô còn đang nghi hoặc thì thấy cậu đã đi xuống cầu thang.
“Dương Dương, ở bên ngoài làm gì thế?” Tiếng Khương Dao Dao gọi, Lâm Dương đang chỉnh lại mái tóc của mình rồi đi vào phòng.
Nếu như Khương Dao Dao thấy Cổn gia đến tìm cô, Khương Dao Dao chắc xem cô như cái gai trong mắt mất.
Cô biết rất rỏ bản tính của Khương Dao Dao, cũng biết cô ta rất giả tạo, nhưng cô chỉ là đứa cô nhi sống nhờ, nếu xé rách mặt với cô, như thế, cô sẽ khó mà sống ở Khương gia nữa.
Đối với người rác rưởi như thế, cô chỉ có thể trách xa ra.
Cô muốn thi lên trường trung học tốt nhất, sau đó sẽ sống nội trú, cách xa Khương Dao Dao ra.
“Vừa nãy không có ai rỏ cửa, là em nghe sai, chắc là mèo!” Lâm Dương nói, vừa rồi thật cô bị dọa sợ hết hồn.
Lúc nãy cậu dịu dàng xoa đầu cô, còn muốn cô để tóc dài.
Vừa quay về phòng, Lâm Dương đứng trước gương, đánh giá mái tóc ngắn của mình.
“Dương Dương, em soi gương làm gì, chị nói em nghe, mỹ mạo là thứ trời sinh đó, không soi ra được đâu!” Tiếng Khương Dao Dao truyền đến.
Cô biết Khương Dao Dao muốn nói cô xấu, nhưng cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ nếu có ai gặp cô đều khen cô đẹp, khi cha mẹ mất cô chuyển đến sống cùng nhà ngoài, được nuôi dưỡng như một công chúa, đến năm bãy tuổi bà ngoài mất cô mới đến thành phố, lúc đó mới cắt tóc ngắn hình quả dưa.
Cô đối với xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần thi lên cao trung là được.
….
Lâm Dương đến thăm nhà cũ của bà ngoại xong chuẩn bị quay về thành phố, kết quả Khương Dao Dao lại muốn ở lại cùng với Lục Tiểu Cổn, sống chết không muốn trở về.
Lúc Lâm Dương tức giận muốn cãi nhau với cô ta thì tlc quay về thành phố J, Khương Dao Dao lập tức quay về luôn.
Lâm Dương ở trong phòng cực kì cảm kích Cổn gia!
Nhưng làm sao cô biết Lục Tiểu Cổn vốn vì đến đây vì cô, nên cô xong việc thì cậu cũng trở về.
Nhìn Lục Tiểu Vũ thu dọn đồ đạc, Tiểu Bạch Thái rất luông cuống.
“Chị Vũ, thật ra em không xem phim đó, chỉ là nghe bạn học nói…” Hai ngày nay, Lục Tiểu Vũ không thèm để ý đến cậu, mà nhìn cậu với ánh mắt chê trách.
Giống như chỉ cần nhìn cậu thêm một cái sẽ dơ mắt vậy.
“Cậu có xem qua chưa, liên quan gì đến tôi? Bạn gái cậu không quản tôi quản làm gì?” Lục Tiểu Vũ sâu xa nói.