Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1715 - Chương 1715:

Chương 1715:

Tiêu Đề: Miệng của Diệp Nhất Mộc, quỷ gạt người!

Trần Tiểu Quả ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, châm chọc nói: “Thân thiện? Chỉ anh biết lịch sự à? Chúng tôi chưa từng lịch sự à! Còn nói là vì khách sạn, anh không nói, ai biết khách sạn này là của nhà anh?! Nhìn thấy gái đẹp thì muốn tiếp cận thôi mà, cần gì phải ăn nói đàng hoàng thế?!”

“Tôi cũng thắc mắc, vì sao lần nào cũng chỉ có anh là tiếp cận gái đẹp? Vì sao anh Tiểu Cổn, anh Tiểu Thái chưa bao giờ như thế? Bọn họ không có lòng thương người như anh à? Hai là không trượng nghĩa như anh?”

Cô vừa nói xong, ngay cả Lâm Dương đang đắp mặt nạ cũng phải phì cười!

Tối hôm qua lúc nghe Trần Tiểu Quả liệt kê một số tội trạng trước đây của cậu cả Diệp, cô nín không nói gì, năm đó ở đại viện cậu cả Diệp còn ngăn cô lại muốn giở trò với cô, bị ngài Cổn hung ác đập cho một trái bóng rổ!

Cậu cả Diệp: “…”. Anh đây đúng là có lòng thương người hơn bọn họ, trượng nghĩa hơn bọn họ đấy!

Nhưng mà cậu nào có dám nói!

“Anh sai rồi, anh sai rồi, sau này, trong mắt anh chỉ có em thôi!”. Cậu vội vàng đảm bảo.

Trần Tiểu Quả: “Haha…miệng của Diệp Nhất Mộc, quỷ gạt người! Tôi tin cái sự tà ma của anh chắc!”

Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh tiếp tục chơi Summer Pop, không để ý đến cậu nữa!

“Anh Diệp, nếu anh muốn Tiểu Quả Tử làm bạn gái của anh thì sau này anh phải từ bỏ cả cánh rừng mới được!”. Lâm Dương cất giọng nói.

“Đừng nói là cả cánh rừng, cho dù bảo tôi tìm chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”. Cậu cả Diệp không chút nghĩ ngợi mà nói một cách đàng hoàng.

Trần Tiểu Quả cho rằng cậu khoác lác!

“Thế thì sau này anh phải biểu hiện tốt một chút, nếu không…bọn em sẽ khinh bỉ anh tập thể đấy!”. Lâm Dương lại nói.

“Không cho nói chuyện nữa, mặt nạ nhăn hết cả rồi! Quan tâm cậu ta làm gì, để cậu ta mau vào chỗ chết là tốt nhất!”. Ngài Cổn trầm giọng nói, ngón tay lại nhẹ nhàng niết mặt nạ trên mặt Lâm Dương.

Cậu cả Diệp: “Ha! Anh đây sẽ không đi tìm đường chết đâu! Sau này, tôi phải yêu thương Trần Tiểu Quả đến mức khiến Lâm Dương và Lục Tiểu Vũ phải ghen tị!”.

Ý là phải hạ thấp ngài Cổn và Tiểu Bạch Thái đấy!

Ngài Cổn: “Haha…”

Tiểu Bạch Thái đúng lúc vừa câu cá về: “Haha…”

“Tiểu Bạch Thái cậu có tư cách gì mà cười? Cậu ấy, không phải là không để ý đến chị Vũ của tôi à? Chém gió bạn trai tốt tiêu chuẩn đồ!”. Cậu cả Diệp nắm bắt cơ hội đâm chọt ngay.

“Tôi không để ý đến cô ấy lúc nào?!”

“Bản thân thì chạy đi câu cá, lơ là chị Vũ!”

“Tôi đi câu cá về làm cá chiên tỏi cho cô ấy ăn! Đưa cô ấy đi sợ cô ấy bị cháy da!”. Tiểu Bạch Thái vừa dứt lời thì liếc mắt nhìn về phía Lục Tiểu Vũ: “Anh vào phòng bếp chiên cá đây!”

“Bỏ ít ớt chút!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.

“Được rồi!”. Tiểu Bạch Thái nói.

Đêm nay, sau khi sáu người họ cơm nước no nê, lại đến bên hồ đốt lửa trại, mọi người ồn ào náo nhiệt, chơi cho đã đời. Trên đường có không ít mỹ nữ, cậu cả Diệp kiên định không nhìn bọn họ một cách chưa từng có!

Cậu nắm tay Trần Tiểu Quả, nhìn cô xinh đẹp như tiểu tiên nữ, hoài niệm lại hương vị ngọt ngào lúc hôn cô, cậu như bị trúng độc, làm gì còn lòng dạ mà dụ dỗ người phụ nữ khác nữa?!

Sáu người họ về lại thành phố J vào đêm mồng chín tết, xe bảo mẫu lần lượt đưa bọn họ về nhà.

“Diệp Nhất Mộc, anh mau về đi, nếu mẹ tôi mà biết anh nhắm vào tôi…”. Đến nhà Trần Tiểu Quả, cô đang khuyên cậu thì cậu cả Diệp đã giành lấy hành lí của cô đi vào hành lang.

“Biết rồi thì sao?! Nếu chút chuyện đó anh cũng không gánh vác nổi thì có còn là đàn ông không?”. Cậu khí phách nói một cách đàn ông, nhưng chân đã hơi run lên rồi.

Rốt cuộc vẫn xách hành lí lên lầu!

Trần Tiểu Quả đi theo sau cậu, trong lòng hơi thấp thỏm, tuy cô vẫn còn làm khó cậu, nhưng cô cũng mâu thuẫn lắm, cô sợ mẹ biết chuyện này!

“Cô giáo Chu! Con giúp cô đưa Tiểu Quả Tử về nhà một cách an toàn rồi! Cô mau kiểm tra xem Tiểu Quả Tử có thiếu một cọng tóc nào không!”. Cậu cả Diệp vừa mới vừa cửa đã nói với cô giáo Chu có vẻ mặt không thiện cảm cho lắm.

Bình Luận (0)
Comment