Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1716 - Chương 1716:

Chương 1716:

Tiêu Đề: Không được đi riêng với cậu ta!

Sau khi vào nhà, Trần Tiểu Quả cực kỳ lo lắng, rất sợ Diệp Nhất Mộc thật sự nói với cô giáo Chu!

“Diệp Nhất Mộc à, mấy ngày nay Tiểu Quả nhà cô đã làm phiền con rồi, không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi!”. Cô giáo Chu vô cùng khách sáo nói với cậu, hơn nữa, dứt khoát đuổi người!

Trông cậu thật sự đáng ghét như vậy sao?!

Sao cô giáo Chu vừa thấy cậu là đuổi nhỉ?!

“Anh Mộc Đầu, không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi!”. Trần Tiểu Quả sợ cô giáo Chu nhìn ra được gì đó, đành giành lấy vali hành lí trong tay cậu, kéo về phòng mình.

“Cô giáo Chu…cái đó…”. Cậu cả Diệp cao 1m9, cúi đầu nhìn cô giáo Chu, muốn nói lại thôi.

Trần Tiểu Quả chợt thoáng trừng mắt nhìn cậu!

“Diệp Nhất Mộc, con có chuyện gì muốn nói sao?”

“À, không có, không có gì! Cô nghỉ ngơi sớm một chút! Con không quấy rầy nữa! Tiểu Quả Tử, anh về đây! Sáng mai tìm em chơi nhé!”. Rốt cuộc cậu cả Diệp vẫn không dám nói sự thật với cô giáo Chu, sau khi lễ phép nói xong thì lập tức đi ngay.

Trần Tiểu Quả cũng thở phào một hơi!

Để cô giáo Chu biết Diệp Nhất Mộc muốn ở bên cô, lại biết cô thích tên khốn kia hơn mười năm, cô giáo Chu có đập chết cô không?!

Từ nhỏ cô đã biết là lúc còn trẻ cô giáo Chu đã bị tổn thương tình cảm, từng bị thằng đàn ông cặn bã lừa dối, cho nên, cô giáo Chu không dễ dàng tha thứ cho mấy thằng cặn bã được!

“Trần Tiểu Quả, sao đêm nay Diệp Nhất Mộc cứ là lạ? Cậu ta ấp a ấp úng muốn nói cái gì vậy? Có phải thằng nhóc đó bắt nạt con lúc ở tỉnh Y không?!”. Sau khi vào phòng ngủ của con gái, cô giáo Chu nghi ngờ hỏi.

“A…”. Trần Tiểu Quả hơi bối rối, lúc ngẩng đầu lên thì đụng phải giá sách ở trên tường, đau đến mức ôm đầu.

“Mẹ! Anh ta dám bắt nạt con sao?!”

“Tốt nhất là nó không dám đi! Còn con nữa, sau này cách nó xa ra một chút! Không được đi riêng với cậu ta!”. Cô giáo Chu nghiêm nghị nói, con gái nhà mình trổ mã thành tiểu mỹ nhân rồi, không chừng thằng nhóc Diệp Nhất Mộc thấy người nào là yêu người đó kia sẽ chú ý đến con bé mất!

Trần Tiểu Quả: “…”. Cô giáo Chu còn ác hơn cô!

Cô đáp một tiếng, sau đó lập tức ra ban công thăm cục cưng sen đá Conophytum của mình!

Diệp Nhất Mộc hiếm khi về nhà mình, vừa vào cửa đã thấy cha mình đang xem tivi với quý cô Hoa Nhụy trong phòng khách.

Tết năm nay thủ trưởng Diệp cũng không về!

“Thủ trưởng Diệp, ngài về rồi à!”. Cậu cả Diệp thay dép, ném balo lên ghế salon một cái, định ngồi xuống.

“Đứng ngay ngắn đó cho ông đây!”. Diệp Đại Thành quát lên.

Cậu cả Diệp không thể làm gì khác hơn là đứng đó.

“Đứng cũng không ra đứng!”. Thủ trưởng Diệp ghét bỏ nói.

“Ăn chưa?”. Quý cô Hoa Nhụy quan tâm hỏi.

“Chưa nữa! Mẹ! Con muốn ăn trứng Omurice!”. Cậu cả Diệp làm nũng với quý cô Hoa Nhụy.

Hoa Nhụy đứng lên đi làm.

“Chiều nó riết quen! Còn gọi cả vợ anh hầu hạ nó! Thích thì đi mà làm!”. Diệp Đại Thành bắt lấy cánh tay Hoa Nhụy, trầm giọng nói, còn trừng mắt nhìn thằng con trai không chịu thua kém của mình!

Nghĩ Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều có đối tượng, còn cậu, dụ dỗ con gái sớm nhất nhưng kết quả vẫn còn cô đơn!

“Diệp Nhất Mộc! Sau này nếu con mà không làm được trò trống gì trong quân đội, thì phải trở về quản lý công ty nghe chưa!!”. Thủ trưởng Diệp lại nói.

“Anh Thành, nghe anh nói kìa, làm như thể quay về quản lý công ty, làm tổng giám đốc với giá trị con người lên đến hàng tỉ là xấu mặt lắm vậy!”. Hoa Nhụy buồn cười nói: “Như nó thì có thể quản lý công ty kiểu gì đây? Quay về cũng phải làm từ cấp cơ sở làm lên!”

Cậu cả Diệp vừa lột nhãn vừa trưng vẻ mặt bi thương: “Cha ruột! Mẹ ruột! Nói con cái gì cũng tệ! Nói thật cho hai người biết, con có vợ rồi, nhưng mà chưa lớn, phải đợi hai năm nữa!”

Cậu vừa nói xong, thủ trưởng Diệp đã cởi dép ra đánh cậu!

“Diệp Nhất Mộc! Con mẹ nó mày muốn chết đúng không?! Con gái vị thành niên người ta mà mày cũng dám gieo tai họa à?!”

Bình Luận (0)
Comment