Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1727 - Chương 1727:

Chương 1727:

Tiêu Đề: Con vì Tiểu Quả Tử mà đổi sang nghề shipper luôn rồi!

Kể từ khi chuyện của cô và Diệp Nhất Mộc bị cha mẹ phát hiện, Trần Tiểu Quả vẫn bị cô giáo Chu cấm túc tại nhà, thậm chí bạn học đến tìm cô, cô cũng không được xuống lầu, sợ cô lại bị tên củ cải phong lưu đó chờ đợi cơ hội lừa đi mất!

Trần Tiểu Quả cũng rất tuyệt vọng, trước đây cô có thói quen mỗi ngày đều đi mười nghìn bước, vì cô muốn thu thập năng lượng trồng cây.

Trồng cây bên trong Alipay!

“Mẹ! Mẹ đánh giá cao Diệp Nhất Mộc quá rồi đó! Anh ta chính là người đứng núi này trông núi nọ, ngày hôm nay muốn theo đuổi người này, ngày mai lại theo đuổi người kia, mẹ tưởng là anh ta sẽ đến cắm cọc dưới nhà chúng ta mỗi ngày sao?!”. Trần Tiểu Quả đi tới đi lui trong phòng khách, lắc lắc điện thoại di động trong tay.

Không thể ra ngoài đi mười nghìn bước, cô chỉ có thể đi tại nhà thôi.

Cái thói quen này cô đã duy trì được ba năm rồi, có thể nói là gió mạc gió, mưa mặc mưa! Đến tận bây giờ, đã dâng hiến vài cây cho khu sa mạc rồi!

Cô giáo Chu đang chăm chú soạn bài, nghe cô nói vậy thì cũng đồng ý vài phần.

“Phòng ngừa sự cố!”. Cô giáo Chu cất giọng nói: “Trần Tiểu Quả, con biết bản tính của nó là được rồi! Thằng nhóc thúi này, từ nhỏ đến lớn dựa vào cái mặt cái miệng mà lừa biết bao nhiêu cô bé? Con cũng biết đấy!”

“May mà con gái nhà chúng ta tinh mắt, sẽ không bị mấy lời ba hoa của thằng nhóc kia lừa bịp!”. Cô giáo Chu lại nói.

Tinh mắt?

Cô vừa nói xong là Trần Tiểu Quả bất động.

Nếu để cô giáo Chu biết mắt cô bây giờ kém như mắt cô năm đó, từ khi lớn có chút xíu cô đã thích tên khốn kia rồi, thì cô giáo Chu có đánh chết cô không nhỉ?!

Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên.

Phản ứng của cô giáo Chu giống như là nghe thấy tiếng còi cảnh báo phòng không vậy, lập tức nhìn về phía cô!

“Mẹ, là shipper!”. Trần Tiểu Quả nhìn màn hình điện thoại, cất giọng nói, có cần như ma tới vậy không chứ?

“Được, tôi xuống lầu ngay đây!”. Cô nghe điện thoại, là anh trai SF.

Cô giáo Chu đứng lên: “Con đừng xuống dưới, mẹ xuống lấy giúp con! Kẻo thằng nhóc vô liêm sĩ kia ngồi chồm hổm dưới lầu chặn con!”

Trần Tiểu Quả quả thật hết lời để nói, xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh cũng không được!

“Mẹ! Mẹ phải đến mức đó sao?! Con chỉ đi lấy hàng chuyển phát nhanh thôi mà!”. Trần Tiểu Quả giậm chân nói.

“Có!”. Cô giáo Chu thay dép chuẩn bị đi.

“Trả tiền khi nhận hàng!”. Trần Tiểu Quả tức giận nói.

“Mẹ con đủ khả năng đó…Trần Tiểu Quả! Con lại mua mấy cái cây mọng nước à?!”

Trần Tiểu Quả bĩu môi, tỏ vẻ khóc không ra nước mắt.

“Con nhóc thúi, về biết tay mẹ!”. Cô giáo Chu nói xong thì đi ra ngoài.

Trần Tiểu Quả thở dài nặng nề, đi ra ban công.

Mấy ngày nay tên khốn kia không quấy rầy cô, chắc chắn là rút lui rồi, chẳng qua là cha mẹ cô quá mẫn cảm, suốt ngày sợ cậu tới!

Cô đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu, có thể nhìn thấy anh trai SF mặc đồng phục cầm hộp chuyển phát nhanh trong tay chờ, nhưng mà, anh trai này sao ngày hôm nay trông cao thế…còn đội mũ lưỡi trai…

Anh trai mặc đồng phục của SF màu đen đỏ, đội mũ, đeo khẩu trang, cầm trong tay hộp chuyển phát nhanh, nhìn vào hành lang, lúc nhìn thấy cô giáo Chu đi tới, anh ta đột nhiên xoay người đi mất!

“Cậu đi đâu thế? Tôi xuống lấy đồ giúp con gái! Trần Quả tầng năm! Nghe nói là trả tiền khi nhận hàng, phí chuyển phát hết bao nhiêu?”. Cô giáo Chu thấy shipper muốn đi thì cất giọng kêu.

Anh shipper xoay người lại, lấy mũ lưỡi trai xuống, lộ ra cái đầu đinh, lấy khẩu trang xuống: “Cô giáo Chu, cô xem, con vì Tiểu Quả Tử mà đổi sang nghề shipper luôn rồi! Cô cho con…”

“Diệp Nhất Mộc! Cái thằng nhóc con này, cậu bị đánh chưa đủ đúng không?!”. Cô giáo Chu vừa thấy là cậu thì tức giận đến mức giậm chân.

Bình Luận (0)
Comment