Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261:

Chương 261:

Kiều Kiều mới đến hả, không phải đang học quân sự sao? Làm sao một chút cũng không bị phơi đen vậy? Nhìn hai đứa cháu của bà xem, đã thành hai bao than đen luôn rồi!” Bà Lục nhìn cô đến cười nói.

“Bà ơi! Nhà cháu có chút chuyện nên quay vể, ngày nào cũng thoa kem chống nắng thì sẽ trắng lại thôi ạ, Trì tử đã về chưa bà” Lục Bắc TRì cũng thi đỗ vào mộ trường cao đẳng ở thành phố J.

“Về rồi! Thằng nhóc nó đang chơi game đó!” Bà Lục hòa ái nói.

“Ô! Bà ơi, anh bắc Kiêu đã về chưa ạ?” Tối hôm qua anh ở bên cô, không biết có về tứ hợp viện bên này chưa?

“Nó hả, chưa có về! Nghe nói đã về nước rồi nhưng không biết đi đâu rồi!” Nhắc đến cháu trai lớn, bà Lục cũng sốt ruột, nghe nói từ bên trường bên đó về rồi, nhưng giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu!

Trong lòng Diệp Kiều nói, cháu bà từ khi về nước thì luôn cùng cháu học quận sự nè!

Lục Tiểu CỔn nghe nói máy chơi game, liền làm ầm lên, Diệp Kiều chỉ còn cách đi lên lầu tìm Lục Bắc Trì.

Một lúc sao Diệp Kiều và Lục Bắc Trì bắt đầu đánh giết, hai người ngồi trước ti vi, mỗi người một máy chơi game, chơi trò Lục Tiểu Cổn thích nhất , nếu chơi cô còn có hứng thú một chút.

Chết tiệt!

Diệp Kiều làm sao mà chơi game giỏi như thế?!

Lục Bắc Kiêu vô ý liếc nhìn Diệp Kiều, thấy cô đang ngủ gà ngủ gật, thế mà hai tay vẫn thao tác nhanh nhẹn linh hoạt, cậu bị sốc toàn tập.

Quá tổn thương rồi!

“Ông này, tôi nói cái này, Kiều Kiều và Trì tử thật là xứng đôi, Trì tử đi theo Kiều Kiều thành tích cũng tiến bộ rất nhiều, lúc trước thành tích của nó thì khỏi nói, đừng nói học tập mà đến cả ngĩ vụ binh cũng vậy! Hai đứa nhỏ này hiện giờ thất tốt, ông nói có đúng không?”

Bà cụ ngồi dưới bóng râm, một bên lựa đậu, một bên nói với lão tư lệnh đang ngồi đọc báo.

Lão tư lệnh đẩy đầy kính lão, vô tình nhìn thấy cháu trai loiwsn không biết vào nhà khi nào đến cách bọn họ không xa.

“Bà nội, bà nói Kiều Kiều xứng với ai?” ANh mặc quần bò, ao thun đen, anh đi đến cười cười, nhưng nụ cười mang ý lạnh.

“Ay da! Bắc Kiêu quay về rồi à!” BÀ cụ đẩy kính lão, nhìn cháu trai đã một năm không gặp, kích động đi về trước muốn ôm cậu nhưng Lục Bắc Kiêu đã tránh ra.

Biểu tình có chút nghiêm nghị.

“Bà nội, bà còn chưa có trả lời con, Kiều Kiều xứng đôi với ai?” Lục Bắc Kiêu nói.

Lão tư lệnh ở một bên nhếch nhếch khóe miệng, thằng khốn này, vì cô dâu của nó mà còn dám giận bà nội nói nữa.

“Thì bà nói Kiều Kiều với Trì tử chứ ai, nhưng đáng tiếc Kiều Kiều người ta đã có người trong lòng rồi! Trì tử nhà chúng ta không có phúc mà!” Thằng nhóc thúi này, một năm không thấy, vừa về đã truy hỏi bà nó, cũng không biết nói mấy câu làm bà cụ vui vẻ.

Lục Bắc Kiêu lúc này nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô thì vẩy vẩy tay.

Diệp Kiều liền chạy qua, chưa chạy đến trước mặt anh đã bị Lục Bắc Kiêu ôm vào lòng, sau đó anh xoay vai cô về hướng hai ông bà, Diệp Kiều có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, cười ngọt ngào.

“Bà nội, cháu nhỏ của bà không có phúc nhưng cháu lớn của bà thì có đó!” Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều, trước mặt bà nội nói.

Bà cụ sững người, đây là ý gì? Hai đứa này sao lại thân mật như thế? Còn ra cái thể thống gì nữa?!

Bình Luận (0)
Comment