Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 262 - Chương 262:

Chương 262:

Bà lão ngốc này!

Lão tư lệnh trong lòng ghét bỏ, bị thằng cháu lớn giận mà còn không nhận ra.

“Bà ơi, người con thích thật ra là anh Bắc Kiêu đó!” Diệp Kiều nhìn bà cụ, cười ngọt ngào, lộ ra đôi má lúng đồng tiền đặc trưng.

Bà cụ lúc này mới hiểu ra.

Trời ạ! hóa ra Kiều Kiều và chau trai lớn là một đôi!

Nhìn cháu trai thân mật ôm Diệp Kiều, tim bà lão đạp nhanh hơn, bị dọa rồi! Sợ bị cháy trai trách.

“Bà nội à, sao này bà không được nói loạn uyên ương a, Kiều Kiều là cô dâu của cháu lớn người, chỉ có cháu mới xứng với cô ấy thôi!” Lục Bắc Kiêu nhếch miệng cười nói, lời trong ý có ý chống lưng cho cô dâu của anh.

Vừa nói, cháu có phút khí, hiện tại lại nói chỉ có cháu mới xứng với Diệp Kiều!

Nhìn như vậy cũng nói rỏ địa vị của Kiều Kiều trong lòng cháu trai bà, bà cụ cũng không thực sự hồ đồ.

“Lão đại, em, sao em cảm thấy có gì không đúng vậy?” Lục Bắc Trì vừa ra đến, một năm không gặp, anh cũng nhớ lão đại nhà anh, nhưng mà sao có cảm giác nằm không cũng trúng đạn vậy.

“Em hiểu rồi, lão đại, anh nói em không có phúc khí, không xứng với Diệp Kiều phải không!” Lục Bắc Trì thương tâm nói.

Lục Bắc Kiêu nhất mũ lên, đại cho cậu một cái, “ Chẳng lẽ cậu xứng với chị dâu cậu sao?” ngữ khí uy hiếp.

“Không, không có, em, em không xứng!” Lục Bắc Trì nịnh nót, sợ nói sai sẽ bị lão đại đánh bầm mình.

Lục Bắc Kiêu nắm tay Diệp Kiều đến trước mặt lão tư lệnh nói, “ Ngoan, kêu ông nội!”

“Ông nội!” Diệp Kiều cười ngọt ngào gọi.

Lão tư lệnh đứng dậy mặt hơi nghiêm nghị nhưng không che dấu khóe miệng nhếch lên, cười gật đầu, “ Được được!” nói xong thì đi về phòng, một lúc sao đi ra thì cầm một bao lì xì dày làm quà ra mắt cháu dâu tương lai.

Diệp Kiều ngại ngùng không dám nhận, Lục Bắc Kiêu nói, “ Ông nội cho thì em nhận đi! Còn chưa có hỏi bà nội kìa!”

Nói đến bà cụ liện sững người lại vội vào phòng lấy bao lì xì.

!!!!

Đây còn là cháu trai bọn họ không vậy? Cánh tay đã vươn về cô dâu nói kìa! Đó là còn chưa qua cửa đó!

“Ông nội, bà nội, còn và nha đầu, dujg tính cuối tháng 10 sẽ đăng ký kết hôn! Tối qua con cũng đã nói với lão tham mưu trưởng rồi!” Lục Bắc Kiêu ngồi xuống, sau đó kéo Diệp Kiều ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, anh lột vỏ quả óc chó mỹ sau đó trước mặt hai ông bà, đưa vào miệng Diệp Kiều.

Lão đại, anh có thể đừng phát cẩu lương rầm rộ vậy không.

Trước mặt hai ông bà phải đoan chính chút a!

Diệp Kiều thực sự rất ngại ngùng, duỗi tay lấy nhân quả không được, chỉ đành để anh tự tay đưa đến miệng.

“Anh, em cũng muốn ăn…” nhưng mà, khó lột quá,… Lục Bắc Trì hai mắt nhìn chằm chằm nhân quả nhỏ giọng nói.

Lục Bắc Kiêu liếc mắt nhìn qua.

Lục Bắc Trì lập tức nói, “ a, xem như em nói nhảm… haha…”

Tự mình tìm nhục đành lẳng lặn bỏ đi.

“A Kiêu, mẹ con bên kia, nó có biết không?” bà cụ nghĩ đến đây nghiêm túc hỏi.

Diệp Kiều cũng hồi hộp.

“Nghe nói bà Đổ mấy ngày nay ở thành phố N chăm sóc bà ngoại!” Lục Bắc Kiêu lãnh đạm nói, cho nên vẫn chưa có cơ hội nói với bà ấy.

“Phải nói cho nó biết, mẹ con là người rất sĩ diện!” bà cụ nghiêm túc nói, sợ cháu trai nổi điên lên không cho Đỗ Dĩnh mặt mũi.

“Bà nội, trong lòng con có tính toán!” Lục Bắc Kiêu nói một câu, trên thực tế anh còn muốn tính toán với bà Đỗ, thừa lúc anh không có nhà mà giúp anh một cách mù quáng!

....

Ở một bên khác Tần Lan và Diệp Thắng Huân đã làm xong thủ tục ly hôn thì Tần gia đã nhận được thông tin.

“Diệp Thắng Huân, ông tưởng là bỏ tôi rồi là thắng lợi sao, Tần gia sẽ không bỏ qua cho Diệp gia đâu!” đối mặt với người đã thành chồng trước, Tần Lan khoa trương nói.

Bình Luận (0)
Comment