Thân làm quan nhiều năm, Diệp Thắng Huân đương nhiên biết, ông cùng Tần Lan ly hôn sẽ gây ra náo động gì?! có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Diệp gia, có thể biến hai nhà Tần Diệp vào vị trí đối lập! Nhưng làm một người đàn ông, cùng với Tần Lan ly hôn, cả đời ông đây là lựa chọn chính xác nhất!
Ông không muốn cùng Tần Lan ác độc này dây dưa nữa!
Thành tội nhân của Diệp gia thì làm sao? Ông không lo nhiều như vậy!
“Tần Lan, cô cũng tự bảo trọng! Cha ruột của Diệp TRăn Trăn là ai? Năm đó cô sinh sớm một tháng, hiện tại nhớ lại, lúc tôi và bà ở bên nhau thì bà đã mang thai rồi, đúng không? Tôi thật là hồ đồ!” Diệp Thắng Huân nhẹ nhàng nói.
Ông không quan tâm cha của đứa con hoang là ai, ông chỉ hận năm đó mình thật hồ đồ.
Năm đó, Tần Lan nói mình có thai ép ông kết hôn, ông đối với Tần Lan cũng có ý đồ dưới sự thúc giục thì liền kết hôn.
Tần Lan đắc ý cười nói, “ Diệp Thắng Huân, ông không cảm thấy ông sống quá hèn nhát sao? Ông hiện tại ly hôn với tôi, không phải là giỏ trúc múc nước sao, cái gì cũng không có! Ông thật sự cho rằng con nhỏ Diệp Kiều đó là đang giúp ông sao? Nó a, nó chỉ muốn báo thù cho người mẹ của nó mà thôi! Còn cha ruột của Trăn Trăn, nói ra sợ ông chết khiếp!”
Lời bà ta nói Diệp Thắng Huân chỉ cho là bà ta đang dọa dẩm mà thôi.
Cho dù Diệp Kiều thật sự muốn báo thù ông cũng nhận! Là ông nợ hai mẹ con họ!
Diệp Thắng Huân cũng không để ý bà ta, rời đi.
Tần Lan lập tức lấy điện thoại ra điện thoại cho Diệp Kiều.
“Diệp Kiều, điều kiện của cô, tôi đã làm xong, giờ tôi đi đoán Trăn Trăn! Còn có tôi đã ly hôn với Diệp Thắng Huân, không cần tôi nói Tần gia sẽ hỏi, cô đừng có mà đổ hết lên đầu tôi! Đoạn băng ghi hình đó, tốt nhất trả toàn bộ cho tôi!” Tần Lan nhịn oán giận xuống nói với Diệp Kiều.
Con nhỏ này thủ đoạn thật là độc ác.
“Bà Tần, bà thật là biết điều, yên tâm, Diệp Kiều tôi nói được làm được! Chẳng qua là đoạn băng đó, tôi không thể đáp ứng với bà!” ha ha..bà cho rằng, trên tay tôi chỉ có một đoạn băng này sao?
Diệp Kiều trong lòng hừ lạnh.
“Diệp Kiều, cô giữ đoạn băng lại, rốt cuộc muốn làm gì?” Tần Lan tức giận nói.
“Đương nhiên là đê bà, quý phu nhân độc ác đây khi làm chuyện gì cũng phải dè chừng, đừng để tự mình chui vào rọ!” Diệp Kiều cười lạnh nói.
Cùng Diệp Kiều kết thúc cuộc gọi, Tần Lan liền gọi điện thoại cho vợ của Cố Trường Phong, mời bà ta ăn cơm, lại nịnh bợ thân gia tương lại của Lục gia, quán cơm của cô còn đang bị niêm phong kìa.
Khoảng thời gian này. Tần Lan gấp nhau đi trên chảo nóng, không biết sao lại đắc tội với Lục gia, sợ mẹ bà ta biết sẽ trách bà ta.
Lục gia đó, không phải là người mà Tần gia có thể đắc tội.
...
Tần Lan đến cửa doanh trại đón Diệp TRăn Trăn, cô đang kéo hành lý, từ từ đi về chiếc xe, Tần Lan đều không xuống xe.
“Mẹ, không phải mẹ nói, Diệp gia sợ chúng ta sao? Cho dù lớp quân sự bị loại bỏ, nhưng trường học không dám đuổi con sao?” Diệp Trăn Trăn tự mình bỏ hành lý vào cốp xe, sau khi lên xe thì mở miệng hỏi.
Tần Lan đeo mắt kinh đen luôn không nói lời nào cho xe chạy một khoảng xa, đến một con đường vằng vẻ, cô từ vị trí ghế lái, mở cửa xe ra, nắm lấy tóc Diệp Trăn Trăn, kéo con gái ruột của mình xuống xe.
Một tiếng tát giòn giã vàng lên, Tần Lan tát cho cô mấy cái, Diệp Trăn Trăn lúc này mặt bị nắng phơi đen cũng đỏ lên.
“Mày cái thứ vô dụng này! Mẹ mày tưởng mày có thể đổ đại học J, giờ ở trước mặt Diệp gia mất hết mặt mũi! Mày thì hay rồi, con chưa học quân sự xong, đã bị đuổi đi! Mày đứa con hoang này! Làm sao mẹ mày có thể ngâng đầu trước nhà bà ngoại mày đây hả?” Tần Lan bốp cổ Diệp Trăn Trăn, hét lên như bà điên.