Đầu tiên, Diệp Trăn Trăn không trúng tuyển đại học J, bà ta trước mặt người nhà mất hết mặt mũi, sao đó lại lừa bọn họ Diệp Trăn Trăn đa tài đa nghệ, đặc biệt là đàn, được trường đại học J đặc tuyển.
Từ mẹ ruột của mình là Tần Lan nói “ đứa con hoang”, quả thật đã chạm vào điều cấm kỵ của Diệp Trăn Trăn, đột nhiên lúc này cô ta xông lên giơ nang múa mép với mẹ cô ta.
“Tôi là đứa con hoang! Đều không phải là công lao của bà sao?! vốn dĩ tôi là viên minh châu của Diệp gia! Đều tại bà, đều tại bà hại tôi thành như vậy!” Diệp Trăn Trăn kích động phản bác, cắn răng động thủ với Tần Lan.
Ban ngày ban mặt, trên đường không người, hai mẹ con lao vào đánh nhau.
Lúc này, nhưng học viên tham gia huấn luyện quân sự đang trên đường về.
Mà đôi mẹ con này còn đang cắn nhau.
“Mày đứa con hoang, mày còn dám đánh mẹ mày? Cũng không phải là tại mày ngu ngốc, cùng Diệp Kiều đi xét nghiệm cái gì ADN, chuyện đứa con hoang như mày có thể để truyền ra sao? Mẹ mày cực khổ dâu mười mấy năm, bị mày khui ra hết! Tao nghĩ đến chuyện này, hận không thể đánh chết mày từ trong bụng!” Tần Lan đầu tóc lộn xộn, chiếc váy gọn gàng cũng bị kéo rạch, giống như người đàn ba chanh chua bóp cổ Diệp Trăn Trăn.
“Trời ơi! Đó không phải là Diệp Trăn Trăn sao? Người phụ nữ đó là ai? Mẹ cô ta sao? Thật là lợi hại, Diệp Trăn Trăn sẽ bị bóp chết mất!”
“Không phải cô ta là con nhà quyền quý sao? Mẹ cô ta sao mà đanh đá như thế?”
“Diệp Trăn Trăn hôm qua còn nói chị Diệp và cô ấy là chị em, chị Diệp là con riêng, nhưng hiện tại sao cô ta tự nói mình là con hoang?”
u Dương, An Hân mấy người nhìn thấy cảnh này đều nhỏ giọng bàn tán, kế bên là Thương Vụ Ban người bị Diệp Trăn Trăn bắt nạt cũng nhìn thấy cảnh này thật hả dạ.
“ai biểu năm đó mà lại đội mũ xanh cho ba tôi rồi sinh ra đưa con hoan như tôi! Tần Lan! Tôi hận chết bà! Bà bóp cổ tôi! Bà đi chết đi!” Diệp Trăn Trăn kích động lớn tiếng phản bác, đạp vào chân Tần Lan, Tần Lan cũng bị đã nên phải buông ra.
Diệp Trăn Trăn lặp tức bỏ chạy, Tần Lan la lối đuổi theo, thì nhìn cách đó không xa một nhóm người mặc quần áo xanh quân đội đứng nhìn vẻ nhếch nhác của bà ta, liền lập tức trốn lên xe.
“Tôi nói rồi mà, chị Diệp của chúng ta ưu tú như thế làm sao mà là công chúa giả chứ!”
“Diệp Trăn Trăn cũng thật là kì ba! Bản thân mình lá giả còn hãm hại người khác, may là chị Diệp không ở đây nên không , nếu khôngcô ta không chết khôngcó chổ chôn.”
“Chị Diệp đi đâu rồi! Nhớ chị ấy quá! Không phải cô ấy bị phạt chứ? Lỡ chị ấy cũng bị đuổi thì phải làm sao?” An Hân lo lắng cho Diệp Kiều, mấy cô gái khác cũng cau mày khổ não.
Đến giáo quan Lục lạnh lùng cũng không thấy đâu!
….……..
Tần gia.
“Mẹ lớn, mẹ phải làm chủ con con gái mẹ a! Diệp gia bọn họ quá bắt nạt người rồi, vì đứa con riêng ka, Diệp Thắng Huân lại muốn ly hôn với con!” Tần Lan vừa chạy vào cửa lớn đã khóc ầm lên.
Bà cụ Tần gia ngồi trên ghế thái sư gổ đỏ, tay trái đang lần hạt tràng, tóc bà đã trắng dã, mặc một bộ sườn xám nhạt màu, đừng nhìn cơ thể bà yếu ớt, không khác những bà cụ bình thường là bao, nhưng lại là gia chủ của Tần gia.
Nghe Tần Lan tố cáo, bà cụ Tần gia khí định thần nhàn tiếp tục lần hạt tràng, “ Tần Lan, cô là người chết à, không phản kháng tiếng nào đã nghe theo Diệp Thắng Huân? Cô phải nói với nhà này một tiếng trước chứ!”
Bà cụ Tần gia giọng điệu nghiêm khắc lên, vổ tay lên ghế, trừng đôi mắt phượng lên.