Diệp Kiều bị một tiểu đội trưởng dẫn đến thao trường phía bắc nơi vắng vẻ nhất trong doanh trại, nói là huấn luyện viên Lục phân phó.
Cô còn tưởng rằng anh đang cố tạo bất ngờ hoặc lãng mạn nào đó cho cô, nhưng hóa ra:
Một chiếc trực thăng khổng lồ đang đậu trên sân tập, gió rất to, tạp âm rất lớn, bụi đất tung bay, thân máy bay được ngụy trang toàn bộ vô cùng hiên ngang, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
Cửa khoang mở ra, Lục Bắc Kiêu được trang bị đầy đủ vũ khí, bước ra khỏi cabin với khẩu súng trên tay đi về phía cô.
Anh, đây là một nhiệm vụ?
Thân hình cao lớn của anh, đầu đội mũ, sau lưng đeo balo, tay ôm súng, chân đi giày quân đội, cả người là màu xanh ngụy trang, dưới mũ là khuôn mặt tuấn tú, cương nghị, khí khái hào hùng, nhưng lúc cúi đầu đa có một nụ cười dịu dàng.
"Bạn học Diệp Kiều, biết đây là loại súng gì không?”
Diệp Kiều nhìn kỹ khẩu súng trong ngực anh, nhếch miệng lên, "Súng bẳn tỉa kiểu 88!"
Đây là khẩu súng anh đã cầm trong phòng tập dạy cô.
"Vợ anh thật thông minh, học được ngay!"
"Hôm nay em bắn bia cao nhất được 8.5!" Cô có chút hổ thẹn nói.
"Em mới miệng mấy tiếng đã là có thiên phú rồi? Cao thủ bắn súng đều bị em chặt đẹp! Anh trai của em cũng không ngoại lệ!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, bàn tay đeo găng nhẹ vỗ về cô vai gầy nhỏ.
"Cho nên, anh Kiêu, anh đang đi chấp hành nhiệm vụ sao?" Lúc đang nói chuyện mắt cô đã phiếm hồng, cúi thấp đầu, đôi chân đi giày vải giẫm dưới đất.
Không muốn, lòng tràn đầy không muốn.
Ngày nghỉ của anh cứ vậy kết thúc?
"Nhóc con thông minh!" Anh từng dạy cô lúc anh đi làm nhiệm vụ sẽ dùng khẩu súng này, cô nhớ, "Ngoan, đừng khóc! Anh trai sẽ tranh thủ về sớm đính hôn!"
Diệp Kiều ngẩng đầu, cô cười khúc khích, đôi mắt to lại ửng hồng, sau đó nhịn không được nhào vào lòng anh, "Anh Kiêu! Anh phải bình an!"
"Nhất định!" Anh cười nói, bàn tay vỗ nhè nhẹ lưng của cô, đôi môi hôn lên cổ cô một cái.
"Ái chà chà! Vợ chồng trẻ làm gì vậy! Lưu luyến không rời, còn muốn đi làm nhiệm vụ không?!" Đúng lúc này ở cửa cabin năm cái đầu thò ra.
Trên mặt bọn họ đã vẽ ngụy trang, không rõ là ai ồn ào nói.
Dù cho tạp âm rất lớn, cũng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ.
Nhìn thấy mấy người của Huyết Lang, Diệp Kiều mừng rỡ cười, lấy mũ xuống vẫy tay với họ.
"Anh Kiêu, anh mau đi đi! Em chờ anh quay về!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu lại nhìn cô rồi chạy về phía cabin.
Diệp Kiều vẫy mũ, chiếc máy bay trực thăng cất cánh, gió mạnh đến mức thổi bay mái tóc của cô ấy, mái tóc của cô ấy bay tung bay trong gió.
Xuyên qua cửa sổ, ánh mắt Lục Bắc Kiêu không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô dâu nhỏ xinh đẹp đẽ của mình trong chốc lát, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.
"Anh Kiêu! Còn nhìn nữa! Một tháng qua suốt ngày dính nhau lấy nhau còn chưa đủ sao?" Phương Trác chua xót nói. Mấy người bọn họ FA, mỗi ngày đau khổ huấn luyện, lúc làm nhiệm vụ vừa nghĩ đến Lục Bắc Kiêu chơi đùa với vợ thì đều ghen tị!
"Đủ cái rắm! Dính với nhau cả đời cũng chưa đủ!" Mắt Lục Bắc Kiêu trợn lên, lấy lại tinh thần lau súng của mình, Đại Ngốc đang ngụy trang giúp anh.
"Ôi ôi ôi, mẹ nó bây giờ con gái có mùi vị gì? Không cách nào tự kềm chế à?" Diệp Thành ác ý nói, "Nói đi, mẹ nó có phải cậu đã ăn em gái tôi từ lâu không? Về tôi sẽ tố cáo với ông nội cậu, nhanh nịnh bợ tôi đi!"