"Cậu cút đi!" Lục Bắc Kiêu nhấc khuỷu tay lên huých vào ngực Diệp Thành!
"Mẹ kiếp! Mẹ nó cậu ra tay ác quá đây! Fuck! A Kiêu, mẹ nó tôi cà cậu của cậu đấy!" Diệp Thành đau đớn nói, cảm thấy rõ ràng được tên này ra tay rất mạnh!
Ở trường Hunter chịu hành hạ một năm, quả nhiên khác rồi.
Lão Thái vẫn nghiêm túc như cũ, mặt đen thui.
Lão Thái làm ra vẻ không vui khi gặp anh, cái nhiệm vụ chó má gì mà phải để Kiêu gia anh tự mình ra trận. Mẹ nó, ngày nghỉ của anh còn chưa kết thúc mà!
"Theo thông tin được biết, kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố quốc tế tập đoàn K2 lão bọ cạp độc năm xưa đã đến biên giới Tây Nam nước ta và đích thân thực hiện một hoạt động buôn bán vũ khí sinh học và hóa học. Nhiệm vụ lần này của các cậu là giết gã, thu giữ vũ khí sinh học và hóa học! ”Giọng nói nghiêm túc của Lão Thái vang lên trong cabin.
"Lão bọ cạp độc, hẳn là các cậu đã từng nghe rồi?" Lão Thái lại nói, tham mưu Trần đã phát ảnh chụp của gã cho từng ngời họ.
Lục Bắc Kiêu nhíu mày, ánh mắt chim ưng, "Lão già này còn chưa bị xử lý?"
Tập đoàn K2 nổi lên vào cuối những năm 1970 và tràn lan vào giữa những năm 1980, hiếm khi hoạt động trong mười năm qua.
"Ông ta không chỉ không chết mà tập đoàn của ông ta mấy năm qua càng ngày càng lớn mạnh! Mật danh của chiến dịch này là: Chém đầu! Tôi hy vọng các toàn lực phối hợp giết chết gã ở đất nước chúng ta. Lần hành động này tôi cũng sẽ tham gia!" Lão Thái đứng lên nghiêm nghị nói, dáng vẻ kia của ông kích động hơn so với bình thường.
"A Kiêu, hơn mười năm trước đã từng chiến đấu với K2... Vị hôn thê của ông ấy là nội ứng, đã chết thảm trong tay của lão bọ cạp độc đó!" Diệp Thành dán bên tai Lục Bắc Kiêu, nói rất nhỏ.
Lục Bắc Kiêu kiếp sợ!
Chẳng trách Lão Thái không gần nữ sắc, vẫn luôn cô độc....
Hôm nay là lần đầu tiên anh nghe nói!
--
"Diệp Kiều, lần này, bác Lão Thái sẽ chết..."
Giọng của Lục Tiểu Cổn truyền đến,
"Lão Thái? !" Diệp Kiều suýt nữa không nhớ ra Lão Thái là ai, hình như là huấn luyện viên của anh, nhưng kiếp trước cô cũng chưa từng thấy người này
Cho nên kiếp trước ông chết lần này sao? Cho nên sau này khi cô kết hôn với Lục Bắc Kiêu cũng không thấy ông?!
"ltc! Sao giờ? Mẹ phải làm gì để cứu ông ấy đây?!" Diệp Kiều kích động nói, lòng hoảng loạn.
"Diệp Kiều, chiến tranh là tàn khốc." Ngữ khí Lục Tiểu Cổn rất nặng nề.
Đúng vậy, chiến tranh là tàn khốc. Họ là lính đặc chủng, nguy hiểm gì cũng gặp được, cái chết tồn tại bất cứ lúc nào!
Kiếp trước các thành viên hiện tại của đại đội đặc chủng Huyết Lang đã chết và bị thương.
"Tiểu Cổn, con nhanh nhắc đến máy nhắn tin của con đi! Ngoan, nhanh lên! Dù mã Morse thông báo cho anh ấy đi!" Diệp Kiều kích động nói.
"Diệp Kiều! Năng lượng của con có hạn còn phải giúp người! Sử dụng hết thì không thể giúp người được nữa!" Lục Tiểu Cổn cũng rất khó khăn
Diệp Kiều xúc động, yết hầu nghẹn ngào, "Không sao, ngoan, dù giúp mẹ ít một chút mẹ cũng không đành lòng lòng để cha con nhận nỗi đâu mất chiến hữu!"
Kiếp trước cô hành hạ anh, chiến hữu củananh liên tiếp xảy ra chuyện, tâm trạng của anh sao không tệ được?
Không phải là Lục Tiểu Cổn không muốn giúp Lão Thái. Là cậu bé lo lắng sau khi năng lượng của cậu hết, tương lai không giúp được mẹ sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện!
"Cổn Cổn, ngoan mà! Mặc dù cha con rất không thích Lão Thái nhưng trong nội tâm của anh ấy rất quan tâm chiến hữu của mình!" Cô làm nũng, mắt ửng hồng.
Lục Tiểu Cổn do dự thật lâu mới đồng ý.
--
Trên trực thăng, mấy người trong Huyết Lang đang vui cười mắng chửi nhau. Lúc này Lục Bắc Kiêu cảm nhận được bộ đàm đang rung, anh lén nhìn Lão Thái, Lão Thái đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh lặng lẽ lấy ra, ngoại trừ nhóc con nhà anh còn ai sẽ gửi bộ đàm cho anh?