Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357:

Chương 357:

“Diệp Kiều, con đường sáng phải dựa vào ngài đi thăm dò! Cố lên! Sẽ tốt cả thôi!” Lục Tiểu Cổn lấy giọng người lớn ủng hộ trẻ con ra nói.

“Thằng nhóc con! Rốt cuộc ai là mẹ?!” Diệp Kiều cười nói, lau lau dòng nước khóe mắt, cô rời khỏi cột điện, nắm chặt tay, giơ lên cao, “Diệp Kiều! Cố lên! Go go go!”

“Diệp Kiều này đúng là đồ bệnh tâm thần! Lầm bầm lầu bầu! Vương tổng kia thật vô dụng, một người phụ nữ cũng không làm được!” Trong xe hơi, Cố Tuyết Yến nhìn cảnh tưởng này, nói với Lý Vận.

“Cô đừng coi khinh cô ta, cô ta xuống tay rất tàn nhẫn!” Lý Vận nói, “Thẩm Hi Xuyên, đúng không?!”

Người ngồi ở vị trí điều khiển đúng là Thẩm Hi Xuyên!

“Tôi xem cô ta còn có thể nhảy nhót mấy ngày!” Cố Tuyết Yến đắc ý nói.

Thanh Thành.

Thành phố ven biển xinh đẹp, ba mặt giáp biển, kiếp trước cô cũng chưa tới.

Cũng là quê nhà mẹ đẻ Kiều Nghệ.

Một mình cô cõng ba lô, đội mũ lưỡi trai đi ở bờ biển, nhìn mặt biển xanh lam, lên tiếng hô to, phóng ra áp lực mấy ngày liền ra.

Cô xoay người, cách đó không xa bên bờ biển là chân núi Thái Bình Sơn, trên núi cây xanh trong rừng mơ hồ có thể thấy được từng tòa biệt thự mái đỏ tường trắng.

Ngói đỏ cây xanh, biển xanh trời xanh.

Khó trách nơi này về sau thành khu phong cảnh.

Mà những biệt thự giấu ở trong rừng cây đều là kiến trúc lớn ba bốn mươi năm, trước giải phóng đều là nhà tư bản quan liêu. Điều này trên nhật ký của Kiều Nghệ đều có ghi. Bởi Kiều gia là một nhà trong đó.

“Lục Tiểu Cổn! Mau, làm hướng dẫn cho mẹ đi! Mang mẹ đi tìm cái người phụ trách Hoa Nguyên kia!” Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Cô từng tra tư liệu ở trên mạng, nhưng rất ít, chỉ biết ông chủ công ty đầu tư mạo hiểm nhà này tên là Eorge.

Lục Tiểu Cổn cũng thật sự thành đồ hướng dẫn.

“Con đường phía trước, rẽ phải, tới mục đích!” Lục Tiểu Cổn nhắc nhở hướng dẫn.

“Hả? Ở đây? Con hù mẹ à, nhóc này! Nơi này sao có thể có công ty chứ? Viện điều dưỡng còn được!” Diệp Kiều tức giận nói.

Bởi vì là chân núi, đường nơi này đều có độ dốc, đi khoảng cách trăm mét, rẽ phải, là đến đích nơi Lục Tiểu Cổn nói.

Rõ ràng là một dãy biệt thự!

“Lục Tiểu Cổn! Con nói thật cho mẹ, đừng đùa mẹ! Mẹ sốt ruột lắm được không? Bà con đã bị ngân hàng mời đi hai lần! Không thể kéo dài thêm nữa!” Diệp Kiều tức giận nói.

“Đúng là nơi này!” Lục Tiểu Cổn tức giận nói.

Đồ ngốc!

Diệp Kiều đành phải ấn chuông cửa.

Có lẽ đây là nhà của ông chủ kia. Nhà giàu khiêm tốn, bình thường đều thích ẩn cư. Biệt thự cổ nơi này có lẽ có tiền cũng không mua được, đại đa số đều thành văn vật.

Cô ấn chuông cửa ba lần, cũng không có ai mở cửa cho cô.

Cách cánh cửa sắt màu đen chạm rỗng, trên cửa sắt treo một tấm thẻ, trên thẻ viết “Dinh thự tư nhân, không được vào!”.

Nhìn xung quanh bên trong, trong khoảng sân xinh đẹp đến bóng người cũng không có.

“Tiếp tục ấn!”

Lục Tiểu Cổn chỉ huy.

Cô đành phải tiếp tục ấn.

Lần thứ mười, có lẽ là sự thành tâm của cô đả động chủ nhân, cuối cùng cũng có người từ biệt thự ra.

Người đàn ông phong độ nhẹ nhàng trẻ tuổi đó mặc quần tây màu xám đậm, sơ mi trắng, chiếc áo vest có khuy cài máu xám đi tới hướng bên này.

Anh ta vuốt ngược tóc, toàn bộ mái tóc đều được vuốt ra sau.

Phối hợp với biệt thự phía sau anh ta đã ba bốn mươi năm, chợt liếc mắt một cái, Diệp Kiều còn tưởng rằng mình đang thấy một người thời dân quốc đi tới phía mình.

“Vị tiểu thư này, đây là nhà riêng, không phải điểm du lịch.” Người đàn ông trầm giọng nói, khuôn mặt anh tuấn, khiến trước mắt người ta sáng ngời.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ông chủ Hoa Nguyên, ngài Eorge ở nơi này sao?” Diệp Kiều lễ phép nói.

Người đàn ông nhướng mày, “Rất xin lỗi, đây là dinh thự tư nhân, không nói chuyện công việc!”

Bình Luận (0)
Comment