Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391:

Chương 391:

Ngoại trừ để Lục Tiểu Cổn nhắn mật mã cho anh thì cô còn có thể làm gì để cứu anh? Cô sợ con gái yêu đuối đi làm anh phân tâm, làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Cho nên vẫn cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi tính, lỡ anh hoàn thành nhiệm vụ xong sớm trở về thì sao!

Cô rất nhớ anh, nhất là trong những ngày tết và lễ hội, hai người ở bên nhau hơn hai năm rồi mà chưa có lễ hội nào cùng nhau ...

Đêm giáng sinh, cô viết thêm một điều ước, mong anh trở về bình an vô sự, không bị thương chút nào.

Trên bức tường vỡ có treo một tấm da rắn dài mờ

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, đôi mắt quét nhẹ qua lớp da rắn.

"Anh Mộc! Em đi tiểu!" Gà Rừng có mái tóc màu vàng, vừa nói vừa cởi thắt lưng.

"Cút sang bên kia! Đừng có làm bắn vào mặt ông! Đi nhanh về sớm!" Người đàn ông thô bạo dùng bàn tay thô to tát vào đầu tên thuộc hạ của mình, vừa nói vừa đá. Tên thuộc hạ kia vội vàng chạy về phía bụi hoa anh túc!

Hoa anh túc, nở rộ khắp các triền đồi, quyến rũ đến mê hồn, tai họa thì nhiều vô kể.

Thân hình cao lớn và rắn chắc của người đàn ông thô kệch nhanh chóng biến mất trong bụi hoa ...

"Rắn đuôi chuông, theo tình báo của rắn hổ mang, rạng sáng mai tập đoàn sẽ nhập cảnh vũ trang, bên cậu có tình báo gì không?" Mèo Rừng nói.

"Rắn hổ mang?" Lục Bắc Kiêu híp mắt.

"Là một gián điệp bên tôi sắp xếp! Giống cậu!" Mèo Rừng trầm giọng nói. Ông ta sẽ không nói với anh rắn hổ mang là ai để tránh lộ tẩy!

"Chín giờ ba mươi tối ngày mốt, tàu đánh cá đến lấy hàng.” Nói xong anh định đi ngay, không có thời gian ở lại.

Ra tới cửa, anh quay người lại, "Lần hành động này nhanh lên! Ông đây vội về nhà yêu vợ nữa!" Bỏ lại câu nói này, anh sải bước rời đi.

Nếu như hành động lần này thuận lợi, lời hứa nửa năm với nhóc con sẽ thực hiện được

!!!

Mèo Rừng chưa bao giờ thấy một tên nằm vùng nào kiêu ngạo như vậy!

Nếu như không biết rõ lai lịch của anh, ông cũng nghi ngờ liệu anh ta có phải là đặc vụ ngầm của trùm ma túy sắp xếp vào cảnh sát bọn họ không. Tên nhóc này quá lạ thường!

Căn biệt thự màu trắng ẩn hiện trong núi rừng là nơi ở của thủ lĩnh tập đoàn Hà Sơn. Xung quanh biệt thự có thể thấy những tên lính đánh thuê trang bị đạn thật đang tuần tra khắp nơi.

“Các người, dừng lại!” Lục Bắc Kiêu và Gà Rừng đi về phía trước và bị đội tuần tra vũ trang chặn lại.

"Móa nó, mù à, đây là anh Mộc của chúng tao, hiểu không? Người nổi tiếng bên cạnh Hà gia đấy!" Gà Rừng không sợ chết lớn tiếng reo lên, ỷ vào có tâm phúc Lục Bắc Kiêu làm chỗ dựa.

Lục Bắc Kiêu lại chủ động duỗi ra hai tay xoay người lại để cho bọn họ lục soát thân thể, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.

"Có thể đi!" Xác định trên người bọn họ không có cái gì vũ khí, mới cho đi.

Lối vào biệt thự, một chiếc ô tô màu đen đang đậu, một người phụ nữ mặc một chiếc váy hai dây màu đen, tóc dài, dáng người hơi đầy đặn, đường cong lộ ra, đeo kính râm đang xuống xe.

Đây là Phan Linh người vợ thứ ba của trùm ma túy Hà Sơn.

"Vợ đại ca có khác, đúng giờ quá!” Gà Rừng cười ranh mãnh, ánh mắt tham lam đánh giá vợ đại ca.

"Hai người các anh ngơ ra làm gì, mau chuyển hành lý ra cho tôi!" Phan Linh đứng trên bậc thang, nhìn Lục Bắc Kiêu và Gà Rừng, vênh vang đắc ý phân phó."

Gà Rừng lập tức chạy đến như một đứa cháu trai.

"Hai người các anh cẩn thận một chút cho tôi!" Phan Linh thúc giục, khoanh tay đứng trên bậc thang.

Hai chiếc vali màu bạc rất nặng ...

Lục Bắc Kiêu nheo mắt một tay xách vali, còn Gà Rừng như một con gà yếu ớt, hai tay không xách nổi, than thở: "Anh Mộc, mẹ nó cái này là gì chứ? Nặng như vậy!"

Bình Luận (0)
Comment