Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392:

Chương 392:

Gà Rừng còn tưởng rằng hai vali này là quần áo của chị dâu hay gì đó nhưng không ngờ nó lại nặng như vậy.

"Nói nhảm ít thôi, muốn chết à! Thằng ngu! Không thấy đây là đâu à! Muốn chết thì đừng làm liên lụy đến ông!" Đi tới trước cầu thang, anh quay đầu trừng mắt với Gà Rừng, miệng không ngừng mắng chửi, lại âm thầm ước lượng cái vali này. Cái vali này đối với anh mà nói cũng không quá nặng, đối với một kẻ nghiện ma túy gầy gò như Gà Rừng mà nói thì đương nhiên nặng.

Nếu như trong hai vali này, là .... Ma túy

Trong đầu Lục Bắc Kiêu đang tính toán phức tạp, theo trọng lượng của ma túy thì một chiếc vali 24 inch phải nặng bao nhiêu?

Fuck!

Vậy thì giao dịch tối ngày mốt là cái mẹ gì?!

Cửa phòng ngủ chính trên lầu hai vừa mở, Gà Rừng định xông vào, nhưng Lục Bắc Kiêu đã giơ chân lên cản, "Mẹ nó lại xông vào, ngu à!"

"Chị dâu! Vali của chị muốn chúng em mang vào thế nào?" Lục Bắc Kiêu cất giọng cung kính nói.

"Mang vào đi." Giọng nói của chị dâu từ trong phòng ngủ truyền ra, giống như là hoàng hậu đã ra lệnh cho tiểu thái giám.

Lục Bắc Kiêu và Gà Rừng lập tức xác vali vào phòng ngủ chính, phòng tắm riêng ở bên ngoài, còn phòng ngủ bên trong, “Chị dâu, đặt vali của ngài ở đâu ạ!"

"Vào đi!" Chị dâu ra lệnh, "A Mộc, một mình anh vào thôi!"

"Vâng! Chị dâu!" Lục Bắc Kiêu nói một cách lịch sự, một tay xách vali lên, dễ dàng nhấc lên và đi về phía cánh cửa bóng mờ.

Khi bước vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Phan Linh đang đứng quay lưng về phía mình, "Nhé dưới giường..."

Nghe lời cô ta sai bảo, Lục Bắc Kiêu nhét hai chiếc vali vào gầm giường. Anh vừa đứng dậy, xoay người lại đã đối mặt với một người phụ nữ mặt quyến rũ, sơn móng tay màu đỏ vuốt ve ngực anh.

A Mộc này mặc dù thô ráp và có mùi mồ hôi, tuy nhiên, cơ ngực cường tráng và toàn thân gân guốc ... Thật là đàn ông!

"Cơ bắp của A Mộc đã được rèn luyện này ..." Người phụ nữ nhìn anh đầy quyến rĩ, ngón tay vẫn đặt trên ngực anh, vuốt ve những múi cơ nóng bỏng đang nổi qua lớp vải.

Đệch mẹ!

Ở trong lòng Lục Bắc Kiêu chửi thề, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô nhóc nhà anh cầm súng máy bắn "Bùm bùm" Phan Linh!

Anh có bộ râu quai nón trên mặt trông giống như một con vượn mà vẫn không thể thoát khỏi việc bị quấy rối? Người phụ nữ này đói khát bao nhiêu vậy! Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ta thăm dò anh!

“Chị dâu, nhà em từ nhỏ đã nghèo, em dựa vào đánh nhau để kiếm sống. Tất cả đều là do đánh nhau mà ra!” Anh cười đáp: “Chị dâu, sếp còn việc khác sai em làm, em đi làm việc trước!"

Vừa nói xong câu này anh vội đi ra.

Đầu ngón tay của Phan Linh dường như có thể cảm nhận được sức nóng của các cơ bắp đang đập rộn ràng, thậm chí tim cô ta cũng đập nhanh hơn, A Mộc này là cực phẩm...

Ban đêm, phòng khách dưới tầng một tổ chức tiệc. Hà Sơn và Phan Linh đều đang ăn cơm với các nguyên lão trong tổ chức. Nhân lúc đi vệ sinh, Lục Bắc Kiêu tránh camera, âm thầm đi vào phòng ngủ chính.

Anh dễ dàng mở vali ra, quả nhiên các túi đều là bột trắng!

Chỉ cần mở một gói, nhúng một ít, ngửi thử sau đó mở gói khác ...

!!!

Hàng đã về nên giao dịch lần này chỉ là một cái bẫy!

Anh nghiến chặt răng, khi bên ngoài có động tĩnh nhẹ, anh lập tức khóa vali lại, đẩy ra sau, trốn qua cửa sổ phía sau trước khi có người xông vào!

"Anh Sơn, lần này đám cớm kia sẽ không thể ngờ rằng hàng đã sớm trên tay chúng ta rồi..." Giọng Phan Linh vang lên. Lúc đó Lục Bắc Kiêu hai tay đặt trên bệ cửa sổ, nấp dưới cửa sổ vểnh tai lên nghe.

"Chờ đến lúc bọn chúng chặn, hàng của chúng ta đã bán trên khắp đất nước!” Anh Sơn đắc ý nói, "Lần này Wessego nói nhất định phải tìm ra gián điệp!”

Bình Luận (0)
Comment