Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514:

Chương 514:

Lão Thái lạnh lùng trừng mặt nhìn Lãnh Dao, sau đó nhanh chóng rời đi, bảo Thời Vũ tới xử lý vết thương cho cô.

“A Kiêu, ngừng bắn đi! Bọ cạp độc đã bước 1 chân qua đường biên!” Diệp Thành thấy Lục Bắc Kiêu còn bắn thì lớn tiếng nói.

Nhưng mà, viên đạn vẫn bắn ra ngoài, trúng vào phía sau eo Bọ cạp độc. Bọ cạp độc ngã xuống đất.

“Các người cứ coi như không nhìn thấy đi. Dù sao ở phía đối diện cũng không có lính gác!” Lục Bắc Kiêu thu súng, cao giọng nói, một chút cũng không sợ bị xử phạt.

Diệp Thành cầm ống nhòm, “Bọ cạp độc không chết. Được mấy tên thủ hạ đưa đi rồi!”

“Hừ!” Lục Bắc Kiêu hừ lạnh.

“Nhưng mà xem ra cũng phải nằm một chỗ. Vết thương nằm ở eo!” Diệp Thành nói tiếp.

Tập đoàn K2 này đã có từ lâu, không thể để bọn họ một sớm một chiều diệt trừ được. Lão Bò cạp độc chết thì sẽ có Bò cạp độc kế thừa. Cho dù Bò cạp độc lần này bị bắn chết thì còn có những người khác thay hắn nắm quyền. Việc bọn họ cần làm là chặn bọn chúng ở bên ngoài biên giới Trung Quốc, không để bọn chúng xâm nhập vào trong nước gây rối.

Lần này, bộ đội đặc chủng Trung Quốc thật sự đã giáng một đòn nặng vào tập đoàn K2, khiến bọn chúng ít nhất 4 năm nữa cũng không dám bước chân vào biên giới Trung Quốc một bước.

*

Chuông tan học vang lên, hàng nghìn học sinh ùn ùn từ các giảng đường đi ra ngoài. Diệp Kiều cùng với đám hậu cung cùng nhau đi từ giảng đường tới vị trí bãi đỗ xe thì nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn tiến tới đón cô.

Một người giúp cô mở cửa chiếc xe Jeep đỏ rực, người khác thì đứng bên cạnh bảo vệ.

“Kiều gia. Lục giáo quan có biết chị có 2 vệ sỹ nam không?” u Dương tò mò hỏi.

“Đương nhiên không biết!” Diệp Kiều cắn răng nói. Mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng, sợ Lục giáo quan đột nhiên trở về, nhìn thấy cô có hai vệ sỹ đi theo.

Cô cũng là bất đắc dĩ mà.

Bà ngoại cô từ lúc nghe cô bị bọn khủng bố nhốt trong trung tâm thương mại, lại còn giao đấu với bọn chúng thì sợ tới mức phải nằm viện. Sau đó, bà bảo Kiều Sinh tìm 4 vệ sỹ, để bảo vệ 2 đứa cháu ngoại bảo bối.

Hoặc là chấp nhận đi cùng vệ sỹ, hoặc là sau này không cần bước chân ra khỏi nhà nữa.

Diệp Kiều vô cùng vất vả thuyết phục bà ngoại, nhưng cuối cùng đành chấp nhận 2 người này.

“Hi hi hi. Thật muốn biết vẻ mặt của Lục giáo quan khi nhìn thấy 2 người vệ sỹ này a!” An Hân xấu xa nói.

!!!

Khẳng định là vẻ mặt muốn giết người a!

Có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện vợ mình mỗi ngày đều được 2 người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này đi theo chứ.

Huống chi là hũ dấm chua kia chứ!

Diệp Kiều soái khí ngồi lên ghế lái chiếc xe Jeep màu đỏ, hai người vệ sỹ kia cũng lập tức lên ngồi, ở hàng ghế phía sau.

Cô quả thực không biết nói gì.

*

“Trung úy Lục, anh có cảm thấy thân thủ của chị dâu không giống phụ nữ bình thường, chắc chắn chị dâu có được đào tạo qua. Lực tay của chị dâu quả thực là mạnh!” Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, trong bộ thường phục, nhìn những hình ảnh được ghi lại trong trung tâm thương mại hôm đó. Trên màn hình là hình ảnh Diệp Kiều tay phải cầm dao, từ sau lưng tên lính đánh thuê to con đâm tới, dứt khoát, tàn nhẫn.

Lục Bắc Kiêu nhướng mày. Lực tay của cô nhóc này thật sự lớn, nếu là người đàn ông bình thường thì không nói, nhưng mà đó là một tên lính đánh thuê cơ bắp, da dày thịt béo, đao chém không lưu vết.

“Xem ra, chị dâu phải luyện võ khoảng 3 năm…” Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia nói.

“Anh có ý gì?” Lục Bắc Kiêu lạnh mặt hỏi.

“Trung úy Lục đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cảm thấy, với sức lực của chị dâu, so với người bình thường lớn hơn nhiều… chứ không có ý gì.” Anh ta vội giải thích.

Lục Bắc Kiêu suy tư, không nói gì. Một lát, chuẩn bị đi thì phân phó, “Toàn bộ video của cô ấy tiêu hủy cho tôi, không được tiết lộ ra ngoài.”

Anh đây là vì an toàn của Diệp Kiều.

Gọi điện thoại cho cô thì có một người đàn ông nhận điện.

“Diệp tiểu thư đang ở trung tâm quyền anh tập luyện.” Nghe giọng nói của đầu dây bên kia, Lục Bắc Kiêu nhanh chóng tắt điện thoại, nhảy lên một chiếc xe taxi.

Bình Luận (0)
Comment