Trên đài, một cô gái đầu đội mũ bảo hiểm, mặc áo ngực thể thao, quần đùi vận động rộng rãi màu đen, mang đôi bao tay đấm bốc màu đỏ, dáng người gợi cảm, đẹp đẽ, liên tục đưa ra các động tác đấm vô cùng soái khí, tay phải đấm thẳng, tay trái móc sang, cuối cùng, đấm thẳng vào cằm cậu huấn huyện viên quyền anh cường tráng đang mang đôi bao tay màu đen.
Người huấn luyện viên kia lùi về phía sau mấy bước, Diệp Kiều thừa thắng xông lên, liên tục tung các cú đấm tới.
Huấn luyện viên vội vàng dùng hai tay che đầu, “Dừng dừng dừng. Hôm nay dừng ở đây thôi!”
Anh ta không ngờ mình bị đấm trúng.
“Lại là dừng ở đây, sao không nhận thua chứ?” Diệp Kiều ngừng tay, ghét bỏ nói.
“….” Huấn luyện viên.
Nói ra rất mất mặt, được chứ?
Anh ta đường đường là quán quân quyền anh trong nước, không đánh lại được đồ đệ của mình, còn là nữ đồ đệ.
Diệp Kiều cả người đầy mồ hôi, động tác vô cùng đẹp mắt đi từ trên đài xuống. Vừa mới xuống khỏi đài đấu, vệ sỹ A Đông đã đưa cho cô chai nước khoáng, nắp chai còn đã vặn sẵn. Vệ sỹ A Tây thì đưa khăn lau cho cô, còn định lau hộ nhưng cô né tránh nói, “Để tự tôi lau.”
“Chị Kiều, vừa rồi hình như là chồng chị gọi điện tới, hỏi chị đang ở đâu, tôi đã nói cho anh ấy biết!” A Đông nghiêm túc nói.
Phụt!
Diệp Kiều phun ngụm nước từ trong miệng ra ngoài, còn bị sặc, cong người ho khan. Lúc này có người còn giúp cô vỗ lực, “Làm tôi sợ muốn chết.”
“Bà Lục, anh có đáng sợ như vậy không?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng truyền tới.
!!!
Diệp Kiều vẻ mặt ngơ ngác quay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông đã 24 ngày cô chưa gặp, không biết đã tới bên cạnh cô từ lúc nào, chính anh là người vỗ lưng cho cô.
Anh đến khi nào?
Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú có chút đen.
Con nhóc này.
Có tật giật mình!
“Anh Kiêu!” Diệp Kiều hết ngây người, kích động kêu lớn, dáng vẻ muốn khóc, không thèm để ý tới xung quanh mà nhào vào lòng anh, hai tay cô ôm chặt eo anh, mặt vùi vào ngực anh.
Ha hả…
Lại cái dáng vẻ làm nũng này.
Nhưng mà, anh chấp nhận cái dáng vẻ làm nũng này.
“Anh Kiêu… Anh bị thương ở vai phải không? Mau để em xem.” Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng dẩu ra, làm nũng.
A Đông và A Tây ngơ ngẩn, thật sự không tin được. Đây là chị Kiều của bọn họ sao? Cái dáng vẻ khí phách 10 phần lão đại sao trong nháy mắt đã biến thành cô em gái nhỏ chỉ biết làm nũng siêu dễ thương này.
“Đã tốt hơn rồi!” Lục Bắc Kiêu cúi đầu, trầm giọng nói, “Bảo bối, không giới thiệu cho anh sao, hai người này là…”
Cô biết ngay mà, không trốn được.
Nhưng mà, cô chột dạ cái gì nhỉ? Bọn họ là vệ sỹ mà bà ngoại mời về bảo vệ cô, cũng không phải là tiểu bạch kiểm cô bao nuôi bên ngoài.
Hơn nữa, có trách phải trách anh trai họ của cô, Kiều Sinh, làm gì không làm nhất định phải mời về 2 người đẹp trai, lại là con lai Trung – Nga nữa chứ.
“Anh Kiêu! Đây là A Đông, đây là A Tây, hai người này là vệ sỹ bà ngoại mời tới bảo vệ em!” Diệp Kiều nhô ra khỏi lòng Lục Bắc Kiêu, nhìn A Đông cùng A Tây giới thiệu. Kỳ thực, hai cái tên này là cô đặt cho bọn họ. Tên bọn họ vốn là tên Nga, vô cùng khó nhớ, khó đọc.
“Mau chào anh rể!” Cô nói với A Đông A Tây.
Hai người này trăm miệng như một, lập tức đồng thanh chào, “Anh rể!”
Vệ sỹ…
Lục Bắc Kiêu híp mắt, đánh giá hai tên vệ sỹ mà anh chắc rằng không chịu nổi một đấm của anh.
“Vợ anh thật có bản lĩnh, còn có vệ sỹ.” Anh thân mật ôm cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô, “Hơn nữa lại còn là vệ sỹ nam, trông giống như bình hoa.”
Bình hoa?!
Cái này là có ý gì chứ?
Cô biết mà, anh sẽ ghen mà.
“Bà ngoại nhất định bắt em phải dắt họ theo, em thật sự không muốn! Anh Kiêu… Chúng ta về nhà đi… Rất nhớ anh… Về nhà rồi nói, được không?” Cô dán người vào tai anh thì thầm, không ngừng nũng nịu.