Người đàn ông này muốn tạo phản rồi!
Lại còn dám gõ lớn tiếng hơn nữa! Lách cách leng keng!
Diệp Kiều đưa một tay vuốt nhẹ lên bụng, “Tiểu Cổn ngoan, đừng sợ nha, cha của con là đang sửa đồ thôi, không phải là muốn đánh con!”
Anh nghe được rõ ràng mấy lời Diệp Kiều mới vừa nói! Anh lại đục đục gõ gõ thêm mấy cái nữa, khoá cửa đã được sửa rồi!
“Bà Lục! Ngày mai anh phải về lại quân doanh rồi!” Anh đi đến trước TV, sau khi chỉnh nhỏ âm lượng lại, liền xoay người cất tiếng nói với cô.
“À! Thượng lộ bình an!” Diệp Kiều ngồi xếp bằng, hai bàn tay đặt lên trên đầu gối, bày ra tư thế yoga ngồi thiền, cô cũng không thèm mở mắt ra, bình tĩnh mà cất tiếng nói.
!!!
Thất sủng rồi!
Anh biết ngay mà, anh thất sủng rồi! Còn chưa chắc chắn là có thai hay không, vậy mà cô lạnh lùng đến như thế!
Thế giới của sĩ quan Lục rơi vỡ đầy đất!
Anh đi vào phòng ngủ của mình!
“A?!” Diệp Kiều nhận thức muộn màng mà mở mắt ra, kinh ngạc mà kêu lên, anh mới vừa nói gì? Ngày mai về quân doanh?!
!!!
Tuần trăng mật đã dự định trước thì sao?!
Cô còn đang nghĩ lúc anh có thời gian, hai người họ sẽ đến làng du lịch ở ngoại thành mà vui chơi mấy ngày nữa!
Vội vàng ngồi dậy, chạy vào phòng ngủ!
“Anh Kiêu! Sao đột nhiên anh lại phải trở về rồi? Chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật nữa mà!” Diệp Kiều nhìn về phía người đàn ông vừa đứng bên tủ vừa soạn đồ, kích động mà nói, mà anh còn đang cất bộ ảnh cưới nhỏ của bọn họ vào vali!
Cô nhóc này!
Cũng còn biết nhớ tới anh!
“Hôn lễ một ngày, tuần trăng mật hai ngày, em còn trông cậy gì được vào mấy ngày nghỉ phép của anh?” Lão Thái đã không gọi anh về vào ngay đêm tân hôn, là đã cho anh mặt mũi lắm rồi!
“Hai ngày mà cũng gọi là tuần trăng mật sao?!” Diệp Kiều nóng nảy mà nói.
Lục Bắc Kiêu khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô, “Sáng sớm mai phải đi rồi!”
“Không được! Em còn chưa chắc là có mang thai hay không nữa mà! Trước khi em không có, anh không được đi!” Diệp Kiều lớn tiếng mà nói.
Người đàn ông đen mặt, anh cắn răng, tức giận mà xông lên phía trước, đưa tay nâng mặt cô lên, “Tốt nhất là không có! Bây giờ còn chưa sinh ra, vậy mà trong đầu óc chỉ có con trai! Diệp Kiều, anh thật muốn tét vào mông em!”
“Anh dám!” Diệp Kiều tức giận mà nói, vừa dứt lời, cô liền nhảy lên người anh, ôm lấy mặt anh mà hôn một cái.
!!!
Nếu như là trước kia, anh chỉ ước rằng cô sẽ chủ động như vậy, nhưng bây giờ, anh lại cực kỳ không thích cảm giác này!
Nhưng anh lại không chút phấn đấu mà chịu khuất phục dưới mị lực của bà Lục!
“Ưm…….Không muốn anh đi……..Muốn được dính lấy anh mỗi ngày, tận hưởng những ngày tháng ở nhà…….” Mấy lời này đều là thật lòng, Diệp Kiều dựa lên người anh, lẩm bẩm mà nói.
“Anh Kiêu, anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em…….” Không có anh, thì lấy đâu ra Lục Tiểu Cổn, cho dù vị trí của Lục Tiểu Cổn trong lòng cô có quan trọng đến thế nào, những vẫn kém hơn anh……
Nghe thấy vợ nhỏ bảo bối nói như vậy, chút khó chịu trong lòng Lục Bắc Kiêu liền biến đi mất tăm.
“Hy vọng bà Lục nói được thì làm được, sau này tên nhóc thúi kia ra đời rồi, thì phải lập tức đứa qua đại viện cho các ông các bà chăm! Nhưng mà, cũng chưa chắc là có mang thai được hay không đâu!” Lục Bắc Kiêu vẫn chua lè như vậy.
“Nhất định phải có! Phải mang thai Lục Tiểu Cổn!” Cô vô cùng cố chấp mà nói.
“Lục Tiểu Cổn…….” Anh nhíu mày, trước kia anh đã từng nghe nói đến cái tên này, “Tên của con trai anh cũng buồn cười quá rồi…..Bảo bối, rốt cuộc là trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?!”
Chứa đựng ký ức của kiếp trước! Đều là do anh không nhớ được chuyện này……..
Diệp Kiều cười khổ.
Hai người cứ mỗi người một câu qua lại trò chuyện, sau rồi, Diệp Kiều liền dựa lên ngực anh, rồi nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng được anh đánh thức trong ánh ban mai đầu tiên, rồi sau đó, hai người cùng đi rửa mặt, khoác lên người đồ thể thao đôi, nhanh chóng ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chạy trong những con ngõ nhỏ.
Cùng nhau vào quán ăn dùng bữa sáng.
Rồi lại chạy về nhà, vừa hay, Diệp thành cũng mới tới!