Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 627 - Chương 627:

Chương 627:

Diệp Kiều lập tức đứng lên kêu anh lại.

“Diệp Thành! Anh nên đứng ở góc độ Hoa Nhụy mà nghĩ, điều mà cô ấy cần nhất bây giờ không phải là kết hôn sinh con, mà là sự chấp nhận của Diệp gia, và thế gian này! Chuẩn xác mà nói, cô ấy muốn thông qua sự nổ lực của bản thân, làm mình mạnh lên! Em biết anh nhất định sẽ nói không cần cô ấy phải làm như thế, nhưng đây chỉ là cách nghĩ của đàn ông mà thôi.”

“Anh phải đợi cô ấy hai năm? Ba năm? Hay làn 5 năm, 10 năm? Một cô ngốc như cô ấy, không biết không phải chỉ dựa vào thành tích học tập mà thay đổi được bao nhiêu? Biến thành mạnh mẽ như thế nào?! anh không cần cô ấy mạnh mẽ, ông đây thích cô ấy như hiện tại thôi!” Diệp Thành kích động nói.

Diệp Thành lần này thật sự bị đánh trúng điểm yếu rồi!

Diệp Kiều cũng bị anh làm cảm động.

“Diệp Thành, em chỉ có thể nói với anh, lần này cô ấy xuất ngoại, đối với tương lai của cô ấy có tác dụng rất lớn! Hoa Nhụy cô ấy còn là sinh viên năm ba, cô ấy cần tốt nghiệp, nổ lực cho sự nghiệp! Cô ấy không giống với em, chúng ta khởi đầu không giống nhau, cô ấy cần nhất là thay đổi chính mình! Em sẽ giúp cô ấy, anh yên tâm đi!” Cô bình tĩnh nói.

Nếu Diệp Thành đủ yêu Hoa Nhụy, nên hiểu tâm ý của Hoa Nhụy.

Chỉ cần nghĩ Hoa Nhụy ra nước ngoài, mà đi một cái là hai năm, mà anh là quân nhân, không có điều gì đặc biệt sẽ không được phép xuất ngoại, muốn anh hai năm không nhìn thấy cô? Sao mà có thể chứ?

Diệp Kiều không nói gì, trầm mặt rời đi.

Được nghĩ phép nữa tháng, từ khi làm lính đối với Lục Bắc Kiêu mà nói là kỳ nghỉ phép dài nhất, mà còn là vì bị thương do công việc.

Lúc này bà Lục đang gấp rút làm bài tập, nói chính xác là chép lại bài.

Ông Lục mang đĩa táo qua đặt ở một bên.

Anh đứng ở phía sau cô, giúp cô xoa bóp.

“Anh Hân thối này, viết cái gì không nhìn ra được!” Diệp Kiều cầm lấy vở ghi của An Hân, nhìn rất lâu cũng không nhìn ra là chữ gì, tức giận nói.

An Hân tối nay hắc xì liên tục, là bị Diệp Kiều mắng.

Lục Bắc Kiêu nhìn qua, “Vợ ngốc, kế hoạch quảng cáo cũng không nhìn ra à?”

“Anh nói ai ngốc đấy?” Diệp Kiều đứng dậy, bò lên ghế, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nói.

“Sai rồi, sai rồi, anh ngốc, anh ngốc!” Anh vội vàng xin lỗi, mặt chôn vào trong ngực cô hít hít.

“Đáng ghét, lại không cạo râu! Á ….” Diệp Kiều ngức ngức, đồng thời cảm giác tê dại truyền đến.

“Bà Lục này, quay về phòng ngủ thôi…”Anh chôn mặt vào ngực cô, muốn mở mấy cái nút áo.

“Không muốn… bài tập còn chưa viết xong…ưm…” Người đàn ông gian trá này.

“Đừng viết nữa! Ngoan, mai anh phải về quân doang rồi!” Nói xong liền đẩy cô lên bàn.

Quay về quân doanh?!

!!!

Diệp Kiều đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ vốn đã mơ màng, lúc này tỉnh hẳn ra, “Ai kêu anh quay về, anh còn đang bị thương mà?!”

Anh biết cô sẽ phản ứng như thế mà!

Vội sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, “Ngoan, anh quay về làm giáo quan, khong phải huấn luyện, không ảnh hưởng!”

Cuộc tuyển chọn binh chủng năm nay đã bắt đầu rồi, giáo quan như anh còn chưa đến lần nào.

Diệp Kiều tức giận không nói lời nào chỉ trừng mắt nhìn anh, quay người ngồi lên ghế, “Kệ em! Anh bây giờ quay về cũng được, em không quản anh!”

Ha ha, cô mới không tin lời mà quỷ này, anh quay về không luyện tập mới lạ.

Bà Lục lại tức giận rồi!

“A!” Diệp Kiều kinh ngạc kêu lên, cô đã bị anh ôm lên giường.

Bình Luận (0)
Comment