Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 628 - Chương 628:

Chương 628:

Râu mới mọc đâm vào da thịt mềm mại gây cảm giác ngứa ngáy tê dại từ trên cổ xuống.

“Ưm...” Đồ biến thái, lại bị anh dụ dỗ rồi.

Cô cũng không ra gì, bị cuốn theo cảm giác của anh, anh chỉ dùng vài kỹ thuật đơn giản như hôn môi, vuốt ve đã khiến cô buông cờ đầu hàng, làm gì mà còn tức giận được nữa!

“Lục Bắc Kiêu...! Anh đừng mơ cuốn em theo, tối nay em có chết cũng không cuốn theo anh đâu!” Từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, ôm chặt lấy đầu anh, tóc anh mới mọc khoảng 3mm đâm vào tay cô vừa đau vừa ngứa.

Người đàn ông đắm chìm trong cảnh đẹp liền ngẩng đầu lên, khóe miệng nỡ nụ cười tự mãn, “Bà Lục à, đừng nói chắc như vậy, một lát nữa coi chừng tát vào miệng mình.”

Mỗi lần đều nói không muốn nhưng bị anh quấn lấy đến cầu xin anh! Đấy không phải tự vả miệng là gì!

Khóe miệng trên khuôn mặt đẹp trai nhếch lên cười xấu xa, bộ dạng muốn cho một gậy mà!

Cô mở to mắt trừng anh không nói gì.

“Ngoan, không giận nữa, anh đây biết, khoảng thời gian này làm em lo lắng nhiều rồi!” Anh thu lại nụ cười xấu xa, anh biến biến thành ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô nói nhỏ.

Diệp Kiều cũng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn anh, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.

“Bởi vì chỉ là vết thương nhỏ nên mới mau chóng quay về huấn luyện, vợ ngoan, trong lòng anh có tính toán! Em yên tâm đi, anh đây xem trọng cơ thể này hơn em nghĩ, nếu như anh có cái gì ba dài hai ngắn, thì bảo bối của anh phải làm sao đây?” Một tay chống lên mặt giường, đảm bảo không đề nặng lên người cô, một tay vuốt ve khuôn mặt cô.

“Vậy em sẽ đi tìm trai bao!” Diệp Kiều tức giận nói một câu.

Sắc mặt người nào đó lập tức đen lại, tức giận lên nhưng khóe miệng lại nhếch lên, “Bà Lục à, anh đây sẽ không cho em cơ hội đó đâu!”

“Trai bao? Bảo bối à, anh đây là vua trong đám trai bao của em, hiểu chưa?” Anh vừa nói xong thì đầu lưỡi liếm từ vàng tai cô xuống cổ rồi từ từ đi xuống.

Kiều nữ vương nhanh chóng buông cờ đầu hàng…

Sự dịu dàng hiếm có của anh đã dạy cô chìm đắm.

Sau khi cơn run rẩy kéo dài kết thúc, nằm trong vòng tay anh, nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim anh, ngửi hơi thở của anh, cũng là một loại cực kỳ hưởng thụ.

“Vợ bảo bối à, vẫn còn giận hả?” Anh dịu dàng hỏi.

“Giận thì làm được cái gì! Lục Bắc Kiêu, chút tật xấu này của anh đừng nói kiếp này, đến kiếp sau cũng không thay đổi được! Chủ nghĩa đàn ông!” Diệp Kiều oán trách nói, anh luôn không xin lỗi cô vì che dấu chuyện bị thương.

Cô quá hiều anh, cho nên soi mói chết điểm này!

“Ngoan, anh đây chỉ vì quá yêu em, lấy em về nhà đểu yêu thương, không phải để em lo lắng, hiểu tâm ý của anh không? Sợ em lo lắng cho anh, làm cho em không có cảm giác an toàn! Bảo bối à, đừng lo lắng nữa, anh của em là ai chứ? Nếu có chuyện đã chết cả trăm ngàn lần rồi! Anh của em là vua trong binh lính, mỗi lần làm nhiệm vụ kẻ địch muốn tiêu diệt vua bắn tỉa này mà nào có được chứ!” Anh trâm giọng nói, ngữ khí cực kì tự tin.

Cô trước này chưa từng hoài nghi thực lực của anh bao giờ cả.

Chỉ là, đi bên sông làm sao có chuyện không ướt giày, làn này là một ví dụ, viên đạn đâu có mắt chứ!

Cô trồi lên nằm lên người anh, đối mặt với anh, tay chỉ chỉ lên gương mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Vua trai bao Lục cần phải nổ lực nhiều, tranh lấy vị trí vua trai bao của em!” Cô tinh quái nói, sau đó ngay lập tực tuột xuống khỏi người anh xuống giường.

Nhưng chưa kịp bước chân xuống giường đã bị anh kéo lại, “Ha ha…Lục Bắc Kiêu, em không muốn nữa!”

“Vua bắn tỉa cũng là do từng phát từng phát súng bắn mà có! Muốn làm vua trai bao cũng cần phải tăng cường luyện tập! Bà Lục không tình nguyện luyện tập cùng tôi, thì chồng em làm sao lấy được danh hiệu vua trai bao chứ!

Diệp Kiều: “…”

Hai người lại quấn lấy nhau, ngọt ngào qua đêm dài…

Thực ra nghe anh giải thích, cô làm gì mà còn tức giận được nữa chứ!

Lúc bình thường tức giận, gây chuyện cùng anh, chẳng qua chỉ là gậy nhỏ, giữa hai vợ chống, đầu giường giận cuối giường hòa, làm gì có chuyện thù dai chứ!

Bình Luận (0)
Comment