“Các tân binh, chạy nhanh lên! Chưa ăn cơm sao?!”
“Người ở phía sau chạy nhanh lên phía trước! Y như các cô nương mà còn muốn làm lính đặc chủng nữa sao! Đi qua trại nữ kế bên đi!”
Trên xe quân dụng là các thành viên của đội huyết lang đang ngồi, họ mặc áo đep, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần rằng ri, nhìn đám tân binh vác 25kg trang bị chạy việt dã, những người lính đặc chủng độc mồm lớn tiếng châm chọc, Phương Trác một tay cầm loa, một tay chóng nạnh trong rất hách dịch.
“Trác tử à, như thế không tốt đâu, cậu đừng châm chọc họ nữa!” Đại Ngốc đứng dậy kéo Phương Trác nói.
“Đại Ngốc cậu có phải não bị hư rồi! Quên năm đó chúng ta bị lão Thái đối xử thế nào rồi sao?! đừng có giả dạng là đóa sen trắng nữa, cậu cũng mắng cho tôi! Như vậy đặc biệt hả dạ!” Phương Trác kéo Đại Ngốc lại, đưa loa cho cậu ấy,
Đại Ngốc ngẩng ra, “Chạy nhanh lên đám rùa này!”
“Ác mồm hơn nữa!”
“Thực ra các người không cần mệt đến như thế! Ồ chỉ cần chạy đến tiếng chuông buổi chiều rỏ, là có thể nằm ngủ một giấc dài rồi!” Đại Ngốc chỉ vào vị trí ngôi mộ nói một cách châm chọc những người lính này. Mỗi người lính đều có một nấm mộ, đây được thiết kế tham chiếu với bên trường Hunter.
Đại Ngốc càng nói càng đã, càng nói càng hăng.
Trong xe, người vừa mới về đội Lục Bắc Kiêu trên tay cầm bảng điểm, 12 thành viên tham gia tuyển chọn chạy ngang qua anh.
“Trung sĩ Dương, sao tôi không thấy người lính tên Hứa Nghị?” Lục Bắc Kiêu cau mày, trầm giọng hỏi.
“Hứa Nghị?” Lão binh sắp 40 tuổi, Dương Vĩ Đống mở cửa xe, “Tên nhóc đó, 3 ngày trước đã bị loại bỏ rồi!”
“Vì sao?” Lục Bắc Kiêu phiền chán hỏi.
….
“Lão đại, anh nói anh quay về tốt biết bao nhiêu, cần gì phải làm bộ đội chịu cực chịu khổ, làm lính có gì hay, về rồi sau này mang mấy anh em đi ăn ngon uống say không phải tốt hơn sao, đúng không?”
Trong sân rộng, người đang ông đang nằm trên ghế dựa nghe lời người đàn ông nói giống xã hội đen, lập tức ngồi dậy đá một cái tên côn đồ kia lăn xa mấy mét!
Những tên côn đồ khác nhìn một cái liền ngẩn ra, lão đại làm lính hai năm quả nhiên trâu bò lên!
“Sau này lão tử còn nghe các người nói làm lính thế này làm lính thế kia, ông đây đạp chết các người! Có tin hay không! **!” Hứa Nghị hung hăn nói, nói xong lại quay về nằm lên ghế.
Lúc này trước cửa sân xuất hiện một người đàn ông mặc quân trang, đầu đội nón mũ nồi đen.
“Anh, anh là ai?”Một tên côn đồ định đi ra ngoài thì thấy người này miệng liền lắp bắp hỏi.
Lục Bắc Kiêu không thèm để ý hắn ta, đi về hướng người đang nằm, mấy tên côn đồ tưởng anh đến gây chuyện, chắn lên phía trước, Lục Bắc Kiêu lấy tay gạt mấy người này ra như gạt một trang giấy.
“Cố ý gây chuyện để bị loại trừ, mang dang ngạch cho chiến hữu, thì gọi là nghĩa khí? Cậu là đang đẩy đội trưởng của cậu xuống địa ngục!” Một giọng nói châm biếm vang lên, làm Hứa Nghị đang nằm trên ghế sững người lại.
Sau đó nhanh chóng ngồi dậy là đầy đập mạnh lên thành ghế.
!!!!
Thứ hàng này sao lại đến đây?!
“Ai, ai nói ông đây có ý phạm vi chứ?” Hứa Nghị cứng miệng nói.
Lục Bắc Kiêu không tin, khóe miệng nhếch lên, nhìn anh ta một cái sau đó quay người đi, đi được mười mấy mét mới mở miệng nói tiếp, “Cho cậu năm phút suy nghĩ, quay lại hay tiếp tục ở đây làm tên côn đồ đầu trộm đuôi cướp!”
Hứa Nghị nhìn Lục Bắc Kiêu, trong lòng nghĩ, anh làm sao mà biết được chứ?
Sau năm phút, Hứa Nghị cả người mặc quần áo huấn luyện, từ trong nhà đi về hướng chiếc xe việt dã, anh vừa đến bên chiếc xe đã lao đi!
!!!!
“Năm phút quá một giây!” âm thanh của Lục Bắc Kiêu ở trên xe truyền đến.
Hứa Nghị tức lên đuổi theo chiếc xe, Lục Bắc Kiêu nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cảnh này, khóe miệng vừa ý nhếch lên.
Lúc xe chạy qua khúc quanh, Hứa Nghị nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe,
Được, có thể chạy!
Cửa sổ phía sau xe mở ra, anh ta vào xe bằng cách nhảy qua cửa sổ xe.
“Hành…” Từ phía sau cũng không dám nói tiếp nữa, “Lục trung úy, cái đó, sau này anh là giáo quan của tôi sao?”
“Hiện tại là thượng úy!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, “Làm lính của tôi, để xem cậu có khả năng đó không đã!”
Sau khi Hứa Nghị quay về, cái đón nhận anh là lựa chọn càng tàn nhẫn hơn, nhưng may mà anh không phụ sự kì vọng của Lục Bắc Kiêu đã thông qua cuộc tuyển chọn.
“Lục đổi trưởng, tôi có khả năng không?” Cuối cũng cũng đội lên cái nón mũ nồi đen, lúc Hứa Nghị gặp Lục Bắc Kiêu, đắc ý hỏi.
Lục Bắc Kiêu khuôn mặt lạnh lùng liếc anh một cái, lại nhìn 12 tân thủ được tuyển chọn, “Các vị, nón mũ nồi đen này đội có đẹp không?”
Giáo quan Lục, mặc đồ rằn ri và đội mũ nồi đen, đứng sừng sững đó nhìn các tân binh đeo súng trường và cũng đội nói mũ nồi đen, nhìn tràn đẩy sức sống của tuổi trẻ, lớn tiếng hỏi.
“Đẹp!”
“Thật sự đẹp lắm!”
Từng người lính trẻ, máu huyết sôi trào lớn tiếng đáp.
Khóe miệng Lục giáo quan lạnh lùng nhếch lên, “Ha ha… 6 tháng tiếp theo đây là cách lý huấn huyện mà quỷ, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đội chiếc mũ này lên!”
Nói xong, đi về hướng Hứa Nghị, “Khả năng? Tôi sẽ cho cậu rỏ, làm lính của tôi, là một lựa chọn ngu ngốc! Hiện tại vẫn còn có cơ hội quay về làm tên côn đồ của cậu!”
Vẻ mặt Hứa Nghị cứng lại!
Khi tiếp nhận cuộc huấn luyện ma quỷ, không những có Hứa Nghị mà còn 11 người khác nữa, thế mới rỏ, nón mũ nồi không dể đội, mà còn tiếp tục đào thải! Trải qua 6 tháng huấn luyện, bọn họ mới chân chính là một lính đặc chủng!
…
“Lục đội trưởng, có ác quá hay không? Đợi huấn luyện này còn hai tháng nữa mà giờ còn có 9 người, hơn nữa 3 người trong số đó còn đang sốt nữa, tôi thấy không thể kéo dài đến khi trời tạnh mưa nữa!”Bên ngoài giống tố đang hoành hành, các tân binh vẫn còn đang vác khúc gổ huấn luyện, Dương quân trưởng lo lắng nói với Lục Bắc Kiêu.
Đại gia Lục Bắc Kiêu đang ngồi trên ghế, hai chân vắt lên bàn, vành mũ che gương mặt, không nhìn rỏ biểu tình, “Có thể kiên trì đến cùng, nói rỏ có đủ tư cách! Lính của Lục mổ phải là tinh binh!”
“Vậy sau hôm nay anh cho bọn họ nghỉ một ngày nghỉ ngơi đi!” Dương quân trưởng lại nói.
“Nghỉ ngơi!” Lục giáo quan ngồi dậy, vổ lên bàn nói.
Dương quân trưởng lén hít vào một hơi, “Đúng rồi, phu nhân của anh hôm này có gọi qua ba lần!”
Bà Lục lại thúc giục rồi.
Ba tháng trước, cô có gọi điện thoại đến, khóc nhao với anh là chưa mang thai! Lúc đó trong lòng anh nghĩ thật là may, bởi vì, anh phải mang lính đi huấn luyện, nếu cô mang thai anh không thể ở bên chăm sóc cô!
Gần như mấy tháng này, mỗi tháng có mấy ngày cô đều gọi điện thoại đến thúc giục anh quay về nhà làm nhiệm vụ!
Lúc này điện thoại của anh đang đặt ở chổ Dương quân trưởng, “Sau này cô ấy gọi đến nói với cô ấy, hai tháng sau nhất định về nhà!”
…
Lúc kia, Diệp Kiều sau khi tắt điện thoại hung hăn mắng, “Thằng cha Lục Bắc Kiêu này!”
Từ khi anh đi làm giáo quan, cô muốn đến doanh trại tìm anh, đanh đều không cho.
Chẳng lẽ thời gian cô mang thai Lục Tiểu Cổn giống như kiếp trước sao?
9 tháng, cũng nhanh.
“Kiều gia, album mới của Tô Mục khi nào mới phát hành? Gần đây không có thông cáo nào cả, đây là chuyện gì chứ?!” u Dương xem tin tức giản trí trên ti vi, nói với Diệp Kiều ngồi đối diện.
Trong lòng Diệp Kiều nghĩ, Tô Mục là ai?
Sau chuyện đó, Tiện Tiện dường như biến mất khỏi thế giới của cô, đến cả trên ti vi cũng không có tin tức của anh.
Tên tiểu tử thối, thật sự đau lòng sao?
Đau lòng cũng tốt, đau lòng mới có thể chết tâm!
“Tôi làm sao mà biết được! Tôi hỏi trợ lí của anh ta cho cậu!” Diệp Kiều cầm điện thoại bấm mấy số.