Chiếc mô tô phòng nước đại về phía vùng ngoại ô, cách vị trí của Lục Tiểu Cổn càng lúc càng gần, lúc bọn họ dừng lại đã là hoàng hôn, bóng hình cô cưởi mô tô in hằn lên con đường, trong đầu Diệp Kiều không nghĩ gì, trong lòng chỉ có một ý niệm: cứu con cô.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô ấn vào nút nghe.
“500 vạn tiền mặt chuẩn bị xong chưa, 8 giờ ở cảng phía đông, một tay giao tiền, một tay giao người.” Lại là âm thanh biến giọng.
Cảng phía đông à.
Vị trí của Lục Tiểu Cổn hiện giờ rỏ ràng không ở đó.
Cho nên trong lòng Diệp Kiều có dự cảm không lành.
“Các người đừng động vào con tôi, đừng nói 500 vạn, cho dù 1000 vạn, một tỉ tôi đều cho các người, hiện tại tôi đi lấy tiền mặt cho các người.
1000 vạn.
1 tỷ.
Trong kho, tên dùng máy biến giọng đưa mắt nhìn đồng bọn, ông chủ cho bọn họ có 50 vạn.
“Đừng phí lời, mau chuẩn bị đi” Sau khi bối rối, lập tức tắt máy.
Lúc này. Lục Tiểu Cổn đang bị trối trên ghế, bốn tên côn đồ cùng một người phụ nữ đang thương lượng với nhau.
“Các người nói xem, chúng ta lấy tiền của mẹ đứa trẻ hay lai nghe lời ông chủ giết đứa nhỏ.”
“Giết người là rớt não đấy”
“Mẹ của đứa nhỏ này có ngoan ngoãn đưa chúng ta nhiều tiền như thế không, không báo cảnh sát sao”
5 người lập tức do dự.
Vẻ mặt Lục Tiểu Cổn vẫn trấn định như cũ, đôi mắt to hiện lên vẻ trí tuệ, nhìn chằm chằm 5 người, có thể bọn họ cảm thấy, chỉ là đứa trẻ 3 tuổi chạy không thoát, nên không xem chừng cậu. Lúc này hai tay bị trói ra sau của Lục Tiểu Cổn đang nắm trong tay con dao quân dụng, đang nổ lực cắt đứt dây thừng, dây thừng cột cũng không chắt, chỉ là thật là đau tay mà.
Mang theo dao nhỏ này là cậu học được từ cha cậu, chỉ cần cha ra ngoài là đều mang theo cây miếng dao ba cạnh phòng thân.
“Các người nói xem nên làm thế nào?”
“Theo tôi thấy, hay là giết đứa nhỏ này đi, nếu không cầm lấy tiền, không chừng mẹ đứa nhỏ này đã báo cảnh sát rồi, đến lúc đó chúng ta không thoát được.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy”
Mấy người quay người lại, nhìn đứa trẻ xinh đẹp, trong tay cầm chủy thủ, “Nhóc con, xin lỗi nhé”
Người đàn ông đeo bao tay vào, trong tay cầm chủy thủ, đi về phía Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn đạp chân trên đất lùi lại, con dao sắc bén chuẩn bị đâm vào cậu, đám đồng bọn của người đang ông đều quay đầu đi.
“Gâu”
Đột nhiên, một chú chó cao lớn lao về phía tên du côn.
“Tia Chớp” Lục Tiểu Cổn kích động kêu lên
“Keng” một tiếng, chủy thủ của tên du côn rơi xuống đất, người đàn ông cao lớn cũng bị Tia Chớp đẩy ngã trên mặt đất.
“++, con chó này vào đây từ lúc nao?” Mấy tên khác cũng chấn kinh, bọn họ không biết Tia Chớp luôn nằm trên nóc xe, khi xe chuẩn bị dừng lại, nó liền nhảy xuống tìm chổ nấp, ở một bên bảo vệ Lục Tiểu Cổn.
Lúc này Lục Tiểu Cổn cũng đã cắt đứt dây thừng, hai tay giẳng mạnh ra, mau chóng bò dậy. “Tia Chớp chạy mau”
Cậu nói xong liền chạy về phía cửa, Tia Chớp cũng theo sát phía sau.
“Mau bắt nó lại” Đám du côn hét lên.
Tia Chớp bảo vệ phía sau Lục Tiểu Cổn, mắt thấy mấy tên du côn đuổi theo, nó dừng lại, nó nhe răng xông về phía bọn họ, biểu tình hung ác. Lúc này Lục Tiểu Cổn đã chạy ra ngoài của kho.