Tia Chớp toàn thân màu nâu với sọc đen trên lưng, thân hình cao lớn, bộ mặt hung ác, nhe răng lè lưỡi mắt nhìn chằm chằm vào từng chuyện động của 4 người đàn ông và một người phụ nữ, không cho bọn họ bước chân ra khỏi nhà kho. 4 người đàn ông tay cầm chủy thủ lâm lâm xông tới.
Lục Tiểu Cổn chạy được một khoảng xa, bên ngoài nhà kho có một đống đá lớn, “Tia Chớp, chạy mau”
Tia Chớp không phải là con chó bình thường, nó là chó đặc vụ được huấn luyện cẩn thận.
Chỉ là nó bệnh sắp chết rồi.
Tia Chớp không nghe theo mệnh lệnh của Lục Tiểu Cổn, chỉ lắc lắc cái đuôi, nó còn rất cảnh giác nhìn từng động tác của 5 tên cồn đồ bên trong, không ngừng sủa “ gâu gâu gâu” cảnh cáo bọn họ.
Lục Tiểu Cổn nhìn xung quanh, đây là vùng ngoại ô hoang dã, không có người, cách đường lớn rất xa.
Cậu biết nên nhanh chóng chạy đi, nhưng mà cậu không thể bỏ Tia Chớp ở lại được.
Chỉ cần Tia Chớp không chết, muốn cậu làm gì cũng được.
Nhưng mà Tia Chớp lại không chạy ra với cậu.
“Tia Chớp cẩn thận” Hai tiên côn đồ lấy roi điện ra đánh về phía Tia Chớp, Lục Tiểu Cổn giậm chân hét lớn.
Tia Chớp lùi lại một bước tránh được, nhưng mà hai người đàn ông và người phụ nữ từ trong nhà kho đã chạy ra ngoài, đuổi theo Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn quay người nhanh chóng chạy đi.
“Bắt đươc đứa nhỏ đó thì giết luôn, đừng kéo dài làm mất thời gian nữa” Một tên côn đồ hung ác nói lớn.
Chỉ cần giết chết đứa nhỏ này, bọn họ có thể nhận được 50 vạn nhanh chóng rời khỏi thành phố J.
Lục Tiểu Cổn chạy hết tốc lực về phía trước, mắt thấy sắp bị đuổi kịp thì Tia Chớp đột nhiên xông đến, nó nhúng người bay qua đống đá đè lên tên côn đang đuổi theo Lục Tiểu Cổn, không màng mạng của mình, không màng nguy hiểm, anh dũng quả cảm.
Đây chính là chó đặc vụ.
Lúc Lục Tiểu Cổn quay người lại thì thấy Tia Chớp đã bổ nhào vào một tên côn đồ khiến hắn ngã xuống, hai người còn lại thì cầm chủy thủ đâm về phía Tia Chớp.
“Đừng, buông nó ra, các người giết tôi đi“ Lục Tiểu Cổn hét lên chạy ngược lại về phía đám người kia.
“Lục Tiểu Cổn tránh ra” Lúc này tiếng động cơ mô tô truyền đến, Lục Tiểu Cổn quay đầu nhìn lại.
Một chiếc mô tô đên từ bờ đối diện bay qua đây, người trên xe đội mũ bảo hiểm hét lớn, chiếc xe mô tô chạy đến đâm về phía đám người đang muốn giết Tia Chớp, cơ thể Lục Tiểu Cổn lui lại về phía sau.
Chiếc xe xông đến, hai tên côn đồ trong đó vội tránh ra, cả người của Tia Chớp vẫn còn nằm đè lên tên côn đồ kia.
Sau khi chiếc xe rơi xuống, chạy thêm một đoạn nữa mới dừng lại, bụi bay mịt mù, đôi chân dài chống xuống đất, cô cởi mũ bảo hiểm xuống lộ ra mái tóc cột đuôi ngựa.
Diệp Kiều.
Lục Tiểu Cổn chấn kinh nhìn người ngồi trên xe mô tô, thật là khó tin người ngầu ngầu như thế lại là Diệp Kiều.
“Thức thời thì đừng động đến con trai và chó của tao” Diệp Kiều nhìn con trai từ trên xuống dưới đầy bụi đứng cách đó không xa, lại nhìn chú chó đặc vụ dũng cảm đang đè lên người tên du côn, cô rất đau lòng lại muốn đại khai sát giới.
Ba nam một nữ, nhìn Diệp Kiều đột nhiên xuất hiện trên chiếc mô tô, híp mắt nhìn nhau, người đàn ông nằm trên đất bị Tia Chớp cắn một bên mặt không ngừng la hét.
“Không phải chỉ là một con chó cái sao, hai người các người đi bắt đứa trẻ,hai người chúng ta đánh nhau với cô ta, có đứa trẻ trên tay xem cô ta làm được gì!”
Tên du côn còn chưa nói xong Diệp Kiều đã khởi động xe xông về phía bọn họ, một tên du côn bị dọa sợ lui về phía sau, Lục Tiểu Cổn cũng không ngốc, cậu cũng chạy đi, tận lực chạy về phía chiếc xe của mẹ cậu.