Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 827 - Chương 827:

Chương 827:

Người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen, cưỡi mô tô, tóc cột đuôi ngựa, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt như hung ác, xả hết tốc độ của xe mô tô xông về phía bọn côn đồ, bọn họ sợ đến mức chạy tan tác, nhưng có một người vẫn xông về phía Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều xông tời, nhưng tới gần bọn họ thì đổi phương hướng buông lõng tay ra, cả người từ trên xe phóng xuống, tiếp đất an toàn.

Lục Tiểu Cổn quay người thì thấy một thanh chủy thủ đâm về phía cậu, lúc này một âm thanh đau đớn thét lên, một tên côn đồ đã bị Diệp Kiều đá một cái lăn qua một bên, còn cậu thì rơi vào ôm vòng tay an toàn.

Là mẹ đang ôm cậu.

“Lục Tiểu Cổn, con không có bị thương chứ” Diệp Kiều ôm con trai, trái tim căng thẳng tột độ lúc này mới cảm thấy đau nhói, hai tay cô ôm lấy mặt con trai lo lắng hỏi.

“Không có” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng đáp, Diệp Kiều hôn mạnh lên trán cậu một cái.

“Con trai ngoan” Diệp Kiều ôm chặt lấy con trai trầm giọng nói.

Cô trước này chưa từng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt con trai, hôm nay là lần đầu tiên.

“Diệp Kiều, Tia Chớp”

Tia Chớp lúc này từ trên người tên côn đồ bò dậy sau đó khụy xuống ở một bên, lúc này Diệp Kiều và Lục Tiểu Cổn mới nhìn một đường máu dài.

Tia Chớp bị đâm trúng rồi.

Diệp Kiều vội che mắt con trại lại “Lục Tiểu Cổn, mẹ nhất định mang con và Tia Chớp về nhà, đừng sợ”

Cô kìm nén sự nghẹn ngào kiên định nói.

Lục Tiểu Cổn nắm chặt hai tay lại, Tia Chớp là vì bảo vệ cậu, cứu cậu mà bị thương.

“Mau chóng giết chết mẹ đứa nhỏ và con chó đi” Mấy tên du côn lớn tiếng nói.

Diệp Kiều hừ lạnh, ôm Lục Tiểu Cổn dấu ra sau, Tia Chớp đang khụy xuống cũng chạy qua làm máu chảy thành một đường dài.

“Lục Tiểu Cổn con đứng ở đây” Phía sau Lục Tiểu Cổn là cái ao, chí ít không sợ bọn du côn từ phía sau đánh tới.

“Tia Chớp” Lục Tiểu Cổn chồm lên phía trước ôm lấy Tia Chớp.

Diệp Kiều đau lòng nhìn, nhưng nhanh chóng thu lại biểu tình, từ phía sau lấy ra côn nhị khúc, ném ba lô xuống đất, cô đeo một đôi ủng cao, mặc toàn một màu đen, đi lên phía trước bảo hộ Lục Tiểu Cổn.

Lục Tiểu Cổn ôm chặt lấy Tia Chớp, càm gác lên đầu nó.

“Diệp Kiều, người cẩn thận chút” Lục Tiểu Cổn thanh âm vụng vỡ, cậu sợ Diệp Kiều sẽ bị thương.

Diêp Kiều cười cười nhưng thoáng chốc ánh mắt trở nên hung ác, tay mở côn nhị khúc ra, xong về phía đám du côn.

Đám khốn kiếp này căn bản không phải là đối thủ của cô.

Lục Tiểu Cổn đang lo lắng cho mẹ mình thì thấy Diệp Kiều như Lý Tiểu Long múa côn nhị khúc, côn nhị khúc của cô đáng vào đầu, vào bụng, vào cổ đám người, khiến bọn họ đau la hét rên rỉ làm cậu nhịn mà ngẩng cả người.

Đây là người mẹ ngốc của cậu sao?

Lúc này Diệp Kiều nhảy lên, chân dài đá qua liền trúng vào mặt tên du côn, tên này liền lập tức chảy máu mũi làm cậu hưng phẩn nhảy dựng lên.

“Diệp Kiều” Thanh âm lạnh lùng của Lục Tiểu Cổn kêu lên nhưng thanh âm không có lớn.

Nhưng Diệp Kiều đã cảm nhận được ánh mắt sùng bái của con trai mình làm cô có chút chua sót.

Lục Tiểu Cổn, sức mạnh của mẹ đều là do con cho mẹ, nhưng mà con lại không nhớ gì cả.

Một tên lại một tên ngã xuống đất, nằm đó rên rỉ không dậy nổi, Diệp Kiều lại quay người đi về phía con trai mình.

Lục Tiểu Cổn nhìn cô một thân màu đen cực ngầu, trong tay gắp lại côn nhị khúc, mồ hôi đầy đầu thì nhìn đến ngẩng người.

Bình Luận (0)
Comment