Đột nhiên có một tên du côn bò dậy được xông về phía Diệp Kiều, Lục Tiểu Cổn liền hoảng hốt, Diệp Kiều không động đậy gì, khi tên côn đồ tiến sát phía sau cô thì cô đột nhiên nâng tay trái lên, buông nhẹ côn nhị khúc ra quất mạnh vào mặt và vùng đầu tên du côn khiến đối phương ngã xuống.
Gương mặt nhỏ vốn hốt hoảng liền ánh lên vẻ sùng bái.
Diệp Kiều sau khi vận động kịch liệt thở hổn hển cười với Lục Tiểu Cổn.
Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tia Chớp, sau đó nhìn thấy trên bụng nó bị đâm đang chảy máu.
“Diệp Kiều, Tia Chớp là muốn cứu con” Thanh âm Lục Tiểu Cổn nghẹn ngào nói.
“Ừa, mẹ biết rồi” Cô nói xong lấy từ trong ba lô ra cái băng gạt “Để mẹ cầm máu cho nó”
Hơi thở của Tia Chớp rất yếu ớt, vị trí ở tim dao động dữ đội, nó sắp không xong rồi.
“Lục Tiểu Cổn, con không cần phải tự trách, không cần phải áy náy, Tia Chớp mến con, đều nó muốn làm nhất là bảo vệ con, nó không đau đớn, nhìn con không bị thương nó thật sự cảm thấy rất an ủi” Diệp Kiều cũng nghẹn ngào nói, cô sợ đứa trẻ lương thiện này tự trách mình, sợ cái chết của Tia Chớp ảnh hưởng đến tâm lý của Lục Tiểu Cổn.
Nhìn thấy Tia Chớp chảy nhiều máu như thế, nước mắt Lục Tiểu Cổn rời xuống đất, cậu lấy tay vuốt ve đầu Tia Chớp, Tia Chớp dùng sức lực cuối cùng vẫy vẫy đuôi.
Diệp Kiều rất muốn nói với Lục Tiểu Cổn, lúc cậu chưa chuyện thế, tồn tại dưới dạng sóng âm, đã làm bạn với Tia Chớp rồi.
Cũng thật là kỳ diệu, Tia chớp lúc đó có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lục Tiểu Cổn, cùng cậu chơi đùa.
Lục Tiểu Cổn từng nói với cô rằng Tia Chớp không muốn kêu cậu là “Cổn gia” mà nó muốn cậu gọi mình bằng “chú” bởi vì nó cùng thời với anh Kiêu.
Tia Chớp thè lưỡi ra liếm bàn tay nhỏ của cậu như muốn an ủi.
Lúc này từ trong khóe mắt cô thấy tên du côn xông đến tấn công Lục Tiểu Cổn, cô không nghĩ nhiều, kéo con trai ra sau lưng bảo vệ, một chân cô nhấc lên đá vào đối phương, tên du côn toàn thân thương tích ngã nhàu xuống đất.
“Mẹ ơi”
Lục Tiểu Cổn lo lắng kêu lên, Diệp Kiều ôm lấy con trai, khóe miệng nhếch lên nhưng hốc mắt lại đỏ hồng
Lục Tiểu Cổn kêu cô là mẹ!
Diệp Kiều cười.
“Diệp Kiều, mẹ không bị thương chứ.”
Quần áo đen bị rách lộ ra miệng vết thương, Lục Tiểu Cổn lo lắng, cậu không kiêu ngạo gọi cô là “Diệp Kiều” nữa rồi.
“Vết thương nhỏ mà thôi” Cô nhìn vết thương không sâu, cười nói với con trai.
Lúc này mấy tên du côn bị đánh gãy tay chân lúc này bò dậy, còn có người không sợ chết xông lên về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều vừa muốn nhấc chân lên thì có tiếng súng vang lên.
Lục Tiểu Cổn nhìn về phía tiếng súng , “cha ơi”
Cậu kích động hét lớn.
Người đàn ông toàn thân vũ trang đi về phía này chính là Lục Bắc Kiêu, trên tay anh cầm một khẩu súng màu đen, vừa lúc nãy chỉ là phát súng chỉ thiên cảnh cáo mà thôi.
4 nam 1 nữ hoảng sợ vội ôm lấy đầu không dám manh động.
Lục Tiểu Cổn tuột khỏi vòng tay cô, chạy về phía người cha mà cậu luôn sùng bái.
Dưới vành nói là gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng như đuốt không rời khỏi bóng hình nhỏ bé đang chạy đến cạnh mình, anh cuối người xuống một tay bế cậu lên, “Có bị thương không?”
“Không có ạ” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
Bàn tay to của Lục Bắc Kiêu xoa xoa đầu cậu.
“Diệp Kiều bị thương rồi, còn có Tia Chớp cũng bị thương” Hai mắt Lục Tiểu Cổn đỏ lên nói.
Nghe thấy cô bị thương, ánh mắt Lục Bắc Kiêu liền âm trầm xuống.