Cô mặc toàn thân màu đen, trên người đầy bụi bậm, hai má đỏ hồng, trên trán đổ đầy mồ hôi. Ánh mắt anh rơi trên vết thương trên tay phải của cô, cau mày càng chặt.
“Anh Kiêu”Diệp Kiều lên tiếng gọi.
Tia chớp nằm trên đất cái đuôi nhè nhẹ vẫy.
Khuôn mặt dưới vành mũ không chút biểu cảm, chân mày cau lại.
Cảm nhận được sát khí muốn giết người của anh, Diệp Kiều vội nói “Chỉ là vết thương nhỏ, em báo cảnh sát rồi”
Thật sự sợ anh mặc kệ tất cả giết chết đám bắt cóc này, cho anh một nốt nhạc có thể giải quyết xong đám này.
Lục Tiểu Cổn từ trên tay cha cậu tuột xuống, ngồi xổm bên Tia Chớp, “Tia Chớp, cha của tao tới rồi, chúng tao đưa mày đến bệnh viện”
Lục Bắc Kiêu cũng ngồi xổm xuống, bàn tay to xoa xoa đầu Tia Chớp.
Anh đứng dậy khom người ôm Tia Chớp lên, lúc này người chú Hải cũng đã tìm đến, đám du côn bị bọn họ nhìn chằm chằm không dám vọng động. Lục Bắc Kiêu ôm Tia Chớp, Diệp Kiều nắm tay Lục Tiểu Cổn đi nhanh về phía chiến Hummer đậu bên đường.
Chiếc Hummer lao nhanh trên con đường gập ghềnh vụng ngoại ô, Lục Tiểu Cổn ngồi trong xe sát bên Tia Chớp, trong miệng không ngừng nói Tia Chớp vì cậu nên mới bị thương.
“Lục Tiểu Cổn, Tia Chớp vốn dĩ phải quay về Uông Tinh rồi, con không cần phải tự trách” Diệp Kiều ngồi trong xe, không ngừng an ủi đứa trẻ.
Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh Tia Chớp anh dũng quả cảm chiến đấu cùng với đám du côn, rỏ ràng trước đó nó đã rất yếu rồi.
Lục Tiểu Cổn không nói gì, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Từ lúc lên xe, Lục Bắc Kiêu không nói tiếng nào.
Về tới thành phố, Diệp Kiều kiên trì muốn đưa Tia Chớp đến bệnh viện thú y trước. Nhưng bác sĩ thú y tỏ sự tiếc nuối với bọ họ, sinh mệnh của Tia Chớp càng lúc càng yếu, hiện giờ nói chỉ có thể thờ nhỏ ô xy thôi.
“Lục Tiểu Cổn, sau khi Tia Chớp quay về Uông Tinh sẽ quay lại đây, mẹ đảm bảo Tia Chớp chắc chắn sẽ quay lại” Nhìn Lục Tiểu Cổn không động đậy gì chỉ nhìn chằm chằm Tia Chớp, Diệp Kiều rất đau lòng.
“Căn bản không có Uông Tinh, mẹ lừa được Lục Tiểu Vũ nhưng không lừa được con đâu, mẹ cùng cha đi bệnh viện xử lí vết thương đi” Cậu rất thương Tia Chớp cũng rất thương mẹ cậu, nói chuyện như mệnh lệnh nói với mẹ cậu.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Kiều kéo đi, “Anh Kiêu, em không yên tâm cho Tiểu Cổn”
“Có người của chú Hải trông coi, không có chuyện gì đâu” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Lúc bọn họ đến bệnh viện xử lí vết thương, tiêm thuốc uốn ván, thuốc kháng viên xong quay lại bệnh viện thú y thì cơ thể Tia Chớp đã cứng lại.
Lục Tiểu Cổn nhìn Tia Chớp nằm nghiêng trên bàn phẩu thuật, hai mắt đỏ hồng, hai bàn tay nhỏ nắm chặc.
Cổ họng Diệp Kiều nghẹn lại, đặt tay lên vai Lục Tiểu Cổn, Lục Bắc Kiêu ở bên cạnh cởi mũ, sau đó anh nghiêm trang chào Tia Chớp.
Tia Chớp cũng là chiến hữu của anh.
Qua một lúc sao Tia Chớp được mang đi, nó là chó đặc vụ nghỉ hưu, sau khi chết có nơi chôn riêng.
…
“Anh” Một nhà ba người vừa về tới cửa, Lục Tiểu Vũ từ trong phòng chạy ra, lúc chiều còn cùng anh trai cãi nhau ai lớn ai bé, lúc này lại gọi cậu bằng “anh”
“Anh, Tia Chớp đâu?” Lục Tiểu Vũ vừa chạy vừa tìm, lớn tiếng hỏi.
Trái tim Diệp Kiều đập loạn một nhịp, cô không biết giải thích thế nào với Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Cổn lại không tin có Uông Tinh.
Lục Tiểu Vũ đi lên trước, kéo Lục Tiểu Vũ đang muốn chạy ra cửa tìm Tia Chớp lại, “Lục Tiểu Vũ, Tia Chớp nó quay về Uông Tinh rồi”