Bà cụ Kiều, Kiều Phác và Kiều Sinh đều không để ý cô ta.
“Nếu cổ phần 10 phần trăm này trong tay Diệp Kiều bán ra, quyền khống chế Hoa Nguyên sau này sẽ nằm trong tay tôi rồi.” Quách Mỹ Anh lại giậu đổ bìm leo nói.
“Diệp Kiều cô ấy không phải con ngốc, rốt cuộc là nhà họ Kiều quan trọng hay công ty của cô ấy quan trọng, trong lòng cô ấy chắc cũng biết rõ thiếu nợ bà cụ đây tin tưởng cô ấy như vậy.” Quách Mỹ Anh lại dương dương đắc ý nói.
“Quách Mỹ Anh, cổ phần 10 phần trăm đó là bà già tôi đây cam tâm tình nguyện tặng cho con bé, con bé cùng để làm bất cứ chuyện gì tôi cũng ủng hộ, không liên quan đến Hoa Nguyên. Cô đừng nghĩ lấy lời này để kích thích tôi, lòng dạ hẹp hòi của cô, bà già tôi thấy trong mắt rồi.” Bà cụ Kiều lên tiếng nói.
“Bà ơi, bà cũng cứng miệng thì tôi nói lời thật lòng cho bà nghe nhỉ, chuyện lần này của công ty Diệp Kiều, chính là tôi dàn xếp phía sau đó, tôi phải cho các người thấy rằng, cháu ngoại, cháu gái, em gái giỏi giang của các người, dùng cổ phần của nhà họ Kiều bảo toàn công ty của chính cô ta như thế nào.” Quách Mỹ Anh lên giọng châm biếm.
Lúc này, Kiều Phác ho kịch liệt, ông ấy cầm khăn tay bịt miệng lại.
“Quách Mỹ Anh, trên đời sao lại có cô gái ác độc như cô chứ, tôi gọi điện thoại bảo cháu ngoại cục cưng của tôi lấy 10 phần trăm kia bảo vệ công ty của con bé, cô là cái thá gì mà ở đây âm dương quái khí, cô đừng quên, Kiều Phác đã thỏa thuận ly hôn với cô rồi.” Bà cụ Kiều đập bàn quát Quách Mỹ Anh.
“Cha, cha sao vậy?” Kiều Sinh kích động nói, cầm khăn trong tay, trên khăn tay có máu Kiều Phác nôn ra.
Quách Mỹ Anh cũng thấy một màn này.
âm thầm vui mừng.
Chẳng lẽ cô ta bỏ ra mấy năm nay cuối cùng cũng có hồi báo Kiều Phác thật sự mắc ung thư rồi.
Đây quả thật là thần không biết quỷ không hay.
Quách Mỹ Anh thật sự đắc ý trong lòng.
“Kiều Phác à, con làm sao vậy?” Bà cụ cũng mất bĩnh tĩnh rồi, vội tiến lên hỏi.
“Chắc là không phải mắc bệnh ung thư gì đâu nhỉ, vẫn là nên đi bệnh viện khám sớm đi.” Quách Mỹ Anh ác độc nói, nói xong thì đứng dậy rời đi.
Kiều Sinh nghe thấy lời của Quách Mỹ Anh, lộ ra ánh sáng dữ tợn thoáng qua trong đôi mắt.
Tin tức T.Y sa vào nguy cơ bị báo chí đăng tin, doanh nghiệp internet mới nổi vốn dĩ đã hoàn thành vòng tài trợ cuối cùng rồi tung sản phẩm lên thị trường phảng phất như sa vào vũng bùn lầy trong một đêm. Chỉ có số ít người do Diệp Kiều dẫn dắt biết được phần mềm bị hacker xâm nhập chỉ là một cầu chì kích nổ, chỉ là một lí do rút vốn rất tốt để cung cấp cho nhà đầu tư.
Người đứng sau màn đến có chuẩn bị.
Ngay cả ngân hàng đòi tiền cũng cần mẫn hơn lúc trước nhiều.
Diệp Kiều hiểu rồi, chắc là kim chủ nam của Quách Mỹ Anh và Thẩm Hi Xuyên liên thủ chỉnh cô.
Trong ba ngày, cô cầm bảng kế hoạch của T.Y chạy gãy cả chân, hy vọng tìm được nhà đầu tư mới, nhưng vô dụng.
Không ai bằng lòng đầu tư.
Đêm khuya, Diệp Kiều mang theo mùi rượu về đến tứ hợp viện, chú Hải còn chưa ngủ nói Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ xế chiều đã trở về rồi.
Cô lập tức đi tắm sạch sẽ, vào phòng của họ.
Lục Tiểu Vũ vẫn là vô tâm vô phế ngủ từ sớm rồi, tư thế ngủ vẫn nằm chỏng vó như cũ, chăn nhỏ bị đạp, khóe miệng cô nở nụ cười cưng chiều, động tác nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô bé.
Mà sau đó, chăn lại bị hất ra.
Tư thế ngủ của Lục Tiểu Cổn rất có quy củ, nằm thẳng ngủ, giống như một người quân nhân nhỏ tuổi, chính trực ngay thẳng.
“Diệp Kiều.” Giọng nói non nớt vang lên.
“Đứa trẻ thối, con chưa ngủ à.” Diệp Kiều thấp giọng hỏi.
Lục Tiểu Cổn không mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Chuyện của công ty người, con biết rồi.”