Tia Chớp đã không còn là chú chó hèn nhát sinh ra đã yếu ớt lắm bệnh và cụp đuôi từ lâu, sau khi nó lớn lên đã dậy thì rồi, dũng mãnh giống như Tia Chớp lúc trước nhưng nó cũng có linh tính hơn những chú chó bình thường, được Lục Tiểu Cổn huấn luyện như chó quân đội.
Nó có thể phân biệt được người tốt hay người xấu.
Cho nên, chắc chắn tên hiện tại không phải người tốt, bé gái kia cũng không ngừng khóc, gương mặt đầy nước mắt, cứ gọi mẹ suốt, hình như người đàn ông đang ôm bé không phải cha bé.
Hắn đá chân, ý đồ muốn đá văng Tia Chớp ra, Tia Chớp cắn chặt bắp chân hắn: “Nhóc con, chó của mày cắn bậy người ta, tao phải báo cảnh sát.”
“Bé gái ông đang ôm là gì của ông?” Lục Tiểu Cổn đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu, gương mặt không hề sợ hãi, lớn tiếng chất vấn.
“Nó là con gái của tao, nhanh kéo chó của mày ra, cắn tao bị thương rồi, mày đền tiền đi tiêm phòng cho tao.” Hắn lớn giọng quát Lục Tiểu Cổn, nhìn một bé trai mặc tây trang nhỏ nhắn xinh xắn, thật muốn ôm đi chung luôn.
Bé gái vùng vẫy hai bím tóc, khóc to hơn nữa, gương mặt đầy nước mắt, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đánh vào mặt người đàn ông.
“Tia Chớp, cắn cánh tay ông ta.” Lục Tiểu Cổn nhỏ giọng ra lệnh, Tia Chớp lập tức buông ống quần hắn, đứng dậy, nhanh chóng cắn cánh tay hắn.
Hắn ăn đau hét to, Lục Tiểu Cổn chạy đến trước cánh tay còn lại của hắn, thẳng tay cướp lấy bé gái.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn ơi con ở đâu vậy Noãn Noãn?” Một người phụ nữ vừa chạy trong hẻm vừa gọi to, bé gái nghe thấy tiếng mẹ mình thì khóc càng dữ hơn, bé đã được Lục Tiểu Cổn cướp trở về.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bé gái nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, vẫy tay nhỏ gọi.
“Dì ơi.” Lục Tiểu Cổn gọi to người phụ nữ vừa chạy vừa tìm kiếm.
“Noãn Noãn.” Cô ấy chạy qua, cúi người ôm bé gái trong vòng tay của Lục Tiểu Cổn lên.
Lục Tiểu Cổn hỏi cô ấy có quen người đàn ông đang bị Tia Chớp cắn lấy hay không, cô ấy hét to: “Hắn là tên buôn người.”
“Tia Chớp, đẩy ngã ông ta.” Lục Tiểu Cổn hạ lệnh, móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Tia Chớp lôi kéo khống chế tên buôn người, không lâu sau cảnh sát tuần tra gần đó đã đến, người phụ nữ thấy cảnh sát đến rồi, vẻ mặt kỳ lạ, ôm lấy bé gái muốn rời đi.
“Dì ơi, dì tên gì?” Lục Tiểu Cổn chắn trước mặt cô ấy, nâng gương mặt đẹp trai nhỏ nhắn lên, tuy cô ấy ăn mặc trông rất bình thường, nhưng tướng mạo và khí chất không tầm thường, thậm chí cực kỳ có khí chất, lên giọng hỏi.
Hình như cậu bé gặp qua cô ấy rồi.
“Cậu bạn nhỏ, hôm nay cảm ơn con nhé, dì bận lắm, còn phải đi làm, dì đi trước đây.” Cô ấy vội nói rồi ôm bé gái đi.
“Dì không thể đi, dì đi rồi, làm chứng thế nào được?” Lục Tiểu Cổn dang tay cản cô ấy lại.
Một chiếc xe việt dã quân dụng tiến vào cổng trường tiểu học, trên xe, ngoại trừ lái xe thì còn có ba người cha bị cô giáo mời đến, họ đang hút thuốc, cả đường đều trò chuyện về thế cục Trung Đông, không hề bàn về chuyện con cái.
Chiếc xe sắp dừng lại, Lão Thái hỏi một câu: “Con trai tôi đang học lớp mấy ta?”
“A3 nhỉ? Lần trước có nghe Hoa Nhụy nói, chẳng phải bốn đứa nhóc đều học cùng một lớp hả, chính là A3.” Lão Diệp Thành ngẫm nghĩ rồi nói.
Lục Bắc Kiêu ngồi ở ghế phó lái phản bác: “A3? Là A4.”
“Lớp một hay là lớp hai?” Lúc Lão Thái đẩy cửa xe ra, lại hỏi một câu.
“ĐM, lão Thái anh đỉnh thật, đến con nhà anh học lớp mấy cũng không biết, lớp hai rồi.” Lão Diệp Thành quở trách anh ta.
Lão Lục: “…”
Không phải là lớp một sao? Anh cũng hồ đồ luôn rồi.
Lúc họ đi đến văn phòng của lớp hai tìm, bị Chu Mạt nghe được, tức đến muốn gọi điện thoại cho vợ họ để cáo trạng.
Mấy người quân nhân này, đến con cái nhà mình học lớp mấy cũng không biết.
Cho nên mới nói ngày thường chưa bao giờ tham dự vào chuyện giáo dục con cái mà.