Vì sự an toàn của bọn trẻ, lính canh ở cổng khu quân sự không bao giờ để đám nhóc ra ngoài mà không có người lớn đi cùng.
Điều này cũng buộc mấy đứa nhóc trong đại viện không thể đi theo con đường thông thường.
"Tia Chớp lên"
Buổi chiều không cần đi học nên Lục Tiểu Cổn đã thay một bộ quân phục rằn ri đẹp trai đứng trên bãi đất trống, chỉ vào đỉnh đống than ra lệnh cho Tia Chớp.
Tia Chớp, chó đúng như tên, lao lên đỉnh đống than nhanh như chớp, rồi nhảy lên tường hai chân sau buông thõng, nó nhanh chóng điều chỉnh, nghiêng người trên đỉnh tường chờ Lục Tiểu Cổn. Trong lúc Lục Tiểu Cổn đứng giữa đất trông, tên nhóc phóng nhanh về phía bức tường ở khoảng cách hơn mười mét, lấy đà nhảy khi khoảng cách chỉ còn ba mét, đế bốt quân đội giẫm lên tường, bước lên hai bước, lập tức duỗi tay bám vào đỉnh tường, chốc lát sau đã bò lên.
"Lục Tiểu Cổn anh lại không dẫn tụi em theo" Lục Tiểu Vũ dẫn theo Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái, thấy Lục Tiểu Cổn và Tia Chớp đều ở trên tường cô bé thở phì phò nói.
Ba đứa cũng thay quân phục, đội mũ ngụy trang, mỗi đứa đều mang bốt quân đội nhỏ màu đen. Lục Tiểu Vũ tuy là một cô bé nhưng cũng không lùn hơn con trai, được thừa hưởng đôi chân dài của ba mẹ nên vô cùng đẹp trai.
"Anh có việc, mấy đứa đừng đi theo làm phiền anh" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái đã lấy ra cái thang tre nhỏ mà chúng giấu trong đống cỏ khô rồi chạy về phía chân tường.
Lục Tiểu Cổn càng ghét bỏ, không để ý đến chúng thổi còi dẫn theo Tia Chớp nhảy xuống.
Một lúc sau, đám Lục Tiểu Vũ trèo thang lên đỉnh tường rồi lật người ra ngoài, đuổi theo một lúc lâu, Lục Tiểu Cổn đang núp trong ngõ đi ra lắc đầu thở dài. Dù rất không muốn dẫn theo chúng đi chơi nhưng cậu sợ chúng bị lạc nên cũng đành dẫn theo.
Bốn đứa trẻ trong bộ quân phục đi bên đường với con Becgie Đức trông vô cùng bắt mắt.
Lục Tiểu Vũ là một cô bé phàm ăn, đi đâu cũng không quên mua đồ ăn, đến phố cổ lại lẻn vào ngõ mua lão sữa chua, tiền cô bé mang theo đủ mua một hộp thôi cho nên phải mua một cách lén lút kẻo Tiểu Mộc Đầu cũng muốn ăn.
Vừa mua hộp lão sữa chua thì cô bé vừa xé gói vừa đào vừa ăn, chậm rãi đi về phía về phía ba người đang xem cờ vua, chim và cá vàng.
Bước đi rất chậm, cô bé phải ăn xong trước khi đến chỗ họ.
Có một "Nhóc con" chặn ở trước mặt cô bé, lúc ngẩng đầu lên thì là ba đứa con trai cao to hơn cô.
"Mấy anh làm gì vậy" Lục Tiểu Vũ trừng mắt nói, ba người khoanh tay trước ngực, rũ mắt xuống cười híp mắt dò xét cô bé, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt.
"Là một đứa nhóc con à" Tên to con khoanh tay khinh khỉnh nói với cô bé: "Nhóc con, mau đưa hết tiền trên người nhóc ra đây"
Ba tên con trai cao to vây quanh cô bé.
Thì ra là mấy tên cướp.
"Mở mắt chó của mấy người nhìn cho rõ tôi là ai" Lục Tiểu Vũ nhổ cái thìa nhỏ múc sữa chua trong miệng ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, độc đoán nhìn bọn chúng.
"Mày là ai hả chẳng phải chỉ là một con nhóc thôi à ăn nói cũng hỗn láo lắm ngoan ngoãn đưa tiền đây, không thì chuẩn bị ăn đòn" Ba tên này là mấy tên du côn nhỏ nổi tiếng trên con phố này, chuyên chặn đường và đòi tiền những học sinh tiểu học đi ngang qua.
"Tôi là Lục Chiến Vũ, là tổng tư lệnh quân khu lục quân, bọn vô liêm sỉ chỉ biết cướp bóc hôm nay bổn tư lệnh sẽ không tha cho các người" Lục Tiểu Vũ quang minh chính đại nói.
"Con nhóc này, còn nói nó là tư lệnh, đúng là tấu hài" Gã cao nhất giễu cợt Lục Tiểu Vũ, trước khi gã dứt lời thì đã bị đấm vào mặt.
Lục Tiểu Vũ đập nát nửa hộp sữa chua vừa ăn, trong lòng cảm thấy rất đau khổ, phải đánh bọn này tơi bời tan tác mới được.