Một tên trong số đó thấy đại ca của mình bị đập thì tiến lên túm lấy cổ áo của Lục Tiểu Vũ, vô cùng khinh thường nói: "Con nhóc chỉ dựa vào mày mà dám đánh đại ca của tụi tao hả, mau nộp tiền tiêu vặt ra đây nếu không thì tụi tao sẽ lụt túi mày"
Lục Tiểu Vũ nhấc chân đá vào xương ống chân nhỏ của gã, cô đang đi bốt quân đội chính hiệu, nó rất nặng với cú đá này, gã cao to kia đau đớn buông cổ áo cô bé ra, ôm bắp chân thở hổn hển.
"Mày, mày, một con nhóc như mày dám đá tao" Gã cao to trừng mắt nhìn cô mà nói.
"Bổn tư lệnh còn muốn đánh các người đó thì sao" Lục Tiểu Vũ hai tay chống nạnh nói.
Hai gã cùng nhau lau lên định đánh Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ giơ nắm tay lên trong tư thế phòng ngự.
Bốn người họ đi tập võ nửa ngày vào mỗi cuối tuần, chẳng hạn như taekwondo, tán đả, ngũ bộ quyền.
Ngay sau đó một cô gái bé nhỏ đã đánh nhau với ba gã cao to hơn cô.
"Thả con bé ra"
Tiểu Bạch Thái phát hiện Lục Tiểu Vũ bị ức hiếp thì nhanh chóng chạy tới, Tiểu Mộc Đầu theo sát phía sau, chỉ có Lục Tiểu Cổn dắt Tia Chớp chậm rãi đi về phía này.
"Ô, thật sự đều là mấy đứa nhóc của khu quân đội à, đứa nào cũng lớn lối tưởng mình thật sự là Tiểu Bát Lộ chắc"
Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu không lên tiếng, trực tiếp nhào lên động thủ, vẻ mặt của bọn nhóc đều hung tợn, nhanh chóng quét ba tên vây quanh Lục Tiểu Vũ ra.
Ba gã ngốc tựa lưng vào nhau, tạo thành hình tam giác đều giơ nắm đấm và nhìn chằm chằm vào người kia.
Sau khi Lục Tiểu Cổn đi tới thì buông dây xích chó trong tay, khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn ba gã to con kia, trên mặt chúng đều là máu.
Tia Chớp tiến lên, ba gã kia bị con chó săn to lớn dọa sợ liên tiếp lùi về sau: "Đừng, đừng thả chó cắn người"
"Tia Chớp của chúng tôi không phải chó, nó là quân khuyển" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói: "Nó chỉ cần cắn một nhát là cắn chết mấy người"
"Tia Chớp quay lại" Lục Tiểu Cổn ra lệnh, Tia Chớp không nhe nanh múa vuốt nữa, quay lại bên cạnh Lục Tiểu Cổn, đứng trước mắt ba người Lục Tiểu Vũ, một mình với ba tên con trai cao to hơn mình.
"Tôi không thả quân khuyển, một mình tôi đấu với mấy người, đứa nào không dám thì đều là đồ hèn nhát" Cậu vừa nói vừa sải bước một cách hùng hổ, một tên cao to tiến lên vung nắm đấm về phía cậu, Lục Tiểu Cổn túm tay gã quay lưng lại, cúi xuống, cõng anh ta trên lưng, sau đó quật xuống đất, một đòn quật qua vai tuyệt đẹp, tiếp đến tên thứ hai, thứ ba.
Cậu không giống Lục Tiểu Vũ, học khoa chân múa tay, sức lực của cậu lớn mỗi chiêu đều chứa đầy tàn nhẫn và sức mạnh.
Ba tên đó bị đánh sợ chạy muốn tụt quần.
Lục Tiểu Cổn ghét bỏ liếc nhìn ba nhóc kia không nói lời nào, dắt Tia Chớp đi về phía trước, ba đứa nhóc cũng đi theo phía sau cậu.
"Lục Tiểu Vũ, cậu lém mua lão sữa chua ăn không rủ tớ lần sau tớ cũng không cho cậu ăn" Tiểu Mộc Đầu nói một cách bất mãn.
"Tớ, tớ vốn định rủ cậu ăn mà, nhưng mà bị tớ dùng làm vũ khí đập nát rồi" Lục Tiểu Vũ vốn định ăn mảnh vội vàng nói dối khéo léo đáp lại.
Mỗi lần Tiểu Mộc Đầu mua đồ ăn ngon đều phải chia cho cô bé, đặc biệt là trong dịp Tết Nguyên Đán, Lục Tiểu Vũ luôn có thể dụ cậu mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô bé bằng tiền lì xì.
Đi được một lúc lâu, bốn đứa trẻ và một con chó đến khu dân cư cũ đợi phá bỏ.
Tia Chớp đánh hơi dẫn Lục Tiểu Cổn đến trước một dãy nhà dân cư kiểu cũ, chợt nghe thấy tiếng khóc của một bé gái từ một căn phòng trên tầng hai, Tia Chớp sủa vài tiếng "gâu gâu gâu", nhìn Lục Tiểu Cổn.