"Ở đó có con nít khóc" Lục Tiểu Vũ hét lên.
Lục Tiểu Cổn vào trong hành lang, ba người lập tức đi theo, một lúc sau dưới sự dẫn dắt của Tia Chớp, họ đến cửa sổ của một căn nhà cho thuê nơi có cô bé đang khóc, Lục Tiểu Cổn phá cửa sổ nhìn vào trong.
Trong căn phòng mười mấy mét vuông gọn gàng ngăn nắp, trên sô pha có một đống đồ chơi nhồi bông cũ kỹ, bé gái ngồi bệt xuống đất không ngừng khóc, chính là cô bé tên Noãn Noãn lúc sáng.
Lục Tiểu Cổn thực sự rất khó chịu vì tiếng khóc của cô bé, điểm này giống cha cậu khi còn bé.
Kẻ mạnh luôn thích kẻ mạnh hơn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ không đồng cảm với kẻ yếu.
Lục Tiểu Cổn cũng rất cảm thông với cô bé này.
"Em gái đang khóc ơi cha mẹ hay ông bà của em đâu, sao lại ở nhà một mình?" Lục Tiểu Vũ nhón chân, nhìn xung quanh bên trong thấy cô bé cứ khóc mãi mặt đỏ bừng.
Lục Tiểu Cổn không lên tiếng, đi tới cửa thử mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa, là một ổ khóa kiểu ổ cắm có thể được mở bằng thẻ ngân hàng, nhưng cậu không làm vậy, như vậy là xấu.
Không biết người dì đó đã đi đâu.
Buổi sáng, dì ấy ở đồn cảnh sát đã bị phê bình rồi, nói phải trông con cho kỹ, khu vực này rất hỗn loạn, trẻ em rất dễ bị bọn buôn người bắt cóc.
Tiếng khóc của bé gái càng lúc càng lớn, Lục Tiểu Vũ ghé vào cửa số không ngừng dỗ dành, Tiểu Mộc Đầu vạn người mê cũng dỗ, bình thường con gái khóc cậu đều có thể lừa được nhưng lần này cậu bất lực.
"Có thể nào em ấy bị bệnh không?" Lục Tiểu Vũ hỏi một cách nghiêm túc.
Lục Tiểu Vũ nhìn thấy trên cửa có dòng chữ "Căn nhà này cần bán", phía sau là số điện thoại nghĩ chắc là số của chủ nhà nên gọi ngay.
Một lúc sau, cậu gọi được cho bác gái chủ nhà.
"Mẹ nó đi làm, chín giờ tối mới về nên thường nhốt đứa nhỏ này ở trong nhà"
"Bà ơi, bà mở cửa đi, tụi con vào chơi với em ấy, bà yên tâm tụi con không phải trẻ hư" Lục Tiểu Cổn nói một cách chân thành.
"Mấy đứa ở đâu tới?" Bà cụ ngập ngừng, đứa trẻ tội nghiệp trong phòng càng khóc to hơn, bà đành phải mở cửa.
"Bà ơi, tụi con tới từ đại viện lục quân" Lục Tiểu Vũ nói to.
Cánh cửa mở ra, khi cô bé nhìn thấy họ bước vào, cô rụt rè co người lại trên ghế sofa vẫn khóc lớn.
"Em gái, em đừng khóc, chị chơi với em nhé có được không?" Lục Tiểu Vũ chân thành nói.
"Đứa nhỏ này nhìn không đúng lắm" Bà cụ nói, bước đến bàn tay thô ráp xoa nhẹ trán Noãn Noãn: "Nóng quá"
"Bà ơi, bà có số điện thoại của dì ấy không" Lục Tiểu Cổn nghiêm túc hỏi.
Bà cụ lắc đầu: "Cô ấy nghèo vậy sao mà có điện thoại được"
Lục Tiểu Cổn quyết định đưa cô bé Noãn Noãn này đến bệnh viện, cậu cõng cô bé trên lưng, theo sau là bà cụ và mấy đứa trẻ khác đến trung tâm y tế gần đó kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ trên 39 độ.
Diệp Kiều cho rằng ba Lục sẽ dẫn hai con đến đón cô nhưng kết quả lại chỉ có mình anh.
Ba Lục nói mấy đứa nhóc đi làm việc tốt, nên trực tiếp đưa cô đi tìm bọn nhỏ, khi họ đến trung tâm y tế Diệp Kiều mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Diệp Kiều, cô bé là Noãn Noãn" Lục Tiểu Cổn nhìn thấy Diệp Kiều thì nói một cách nghiêm túc.
Thật là một đứa trẻ đáng thương, trên đầu còn dán miếng dán hạ sốt, cơn sốt cao vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, Diệp Kiều nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, cô cảm thấy rất đau lòng: "Mẹ con bé đâu?"
"Noãn Noãn"
Giọng nói lo lắng của một người phụ nữ vang lên, họ quay lại chỉ thấy một người phụ nữ vội vã chạy đến phòng bệnh.
"Mẹ" Cô bé nhìn thấy mẹ, thì thào kêu lại mím môi òa khóc.