Hai quỷ nghe được lời của Bạch Trân Trân, ngoan ngoãn đi xuyên tường, phía đối diện có người chú tới tới Bạch Trân Trân ở bên này, một người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đứng ở chỗ cửa sổ nhìn về phía cô.
Ánh mắt người kia rất sắc bén, cho dù cách ba bốn thước vẫn khiến người ta có cảm giác như gai chọc vào lưng vậy.
Bạch Trân Trân: "..."
Đầu óc cô co rút, cười một tiếng với đối phương sau đó lặng lẽ kéo rèm cửa sổ lên, chờ hai quỷ kia xuyên tường tới nơi.
"Sếp Ông, anh đang nhìn cái gì thế?"
Người thu thập chứng cứ trong phòng là của khoa giám định chứng cứ, nhân viên nghiệm xác đang tiến hành kiểm tra bước đầu với thi thể, những người khác thì ở trong phòng thu góp những thông tin hữu dụng.
Thấy Ông Tấn Hoa đứng bất động bên cửa sổ như đang quan sát cái gì đó, Lý Hưởng đi tới mở miệng hỏi thăm một câu.
Ông Tấn Hoa chỉ cửa sổ đối diện: "Có hỏi gia đình kia chưa?"
Thực ra Ông Tấn Hoa cũng chỉ vừa mới phát giác có người đang chăm chú nhìn bên này, cảm giác tồn tại của đối phương quá mạnh mẽ, cho dù anh muốn bỏ qua thì cũng không làm được.
Có điều khi anh nhìn sang lại phát hiện đối phương chỉ là một cô gái trẻ tuổi, hơn nữa sau khi phát hiện ra anh thấy cô, cô ngay lập tức kèo màn lại.
Hai nạn nhân cho thấy rõ ràng bị sát hại, tại sao người kia có thể nhìn sang bên này mặt không đổi sắc?
Cô có vấn đề.
Lý Hưởng nghe vậy vội trả lời: "Chúng tôi đã nắm bắt được tin tức của nhà bên đó từ nhân viên quản lý cao ốc, người ở phòng 406 là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy có quan hệ không tệ với hai người đã chết, lúc vụ án xảy ra cô ấy cũng không ở nhà."
Ông Tấn Hoa hỏi tiếp: "Vậy cô ta ở đâu?"
Lý Hưởng đáp lời: "Sếp Từ mới vừa qua hỏi thăm, nói là cô ấy mới đi làm ca tối về."
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái tỏ ý đã biết, có điều ánh mắt nhìn phía đối diện vẫn không thu lại.
Biểu cảm của cô vừa rồi quá mức lạnh lùng, song lúc Ông Tấn Hoa nhìn sang, đối phương vậy mà lại cười một tiếng với anh.
Chuyện này rất không bình thường.
Phải biết quan hệ giữa Bạch Trân Trân và hai người chết không tệ, bọn họ là bạn, sau khi biết bạn mình bị mưu sát mà cô lại bình tĩnh như thế, còn có thể cười được?
Nếu như Bạch Trân Trân biết Ông Tấn Hoa đang suy nghĩ cái gì chắc chắn sẽ khinh bỉ tới mức mặt song song với trời.
Cô cười cũng chỉ là vì lúng túng sau khi bị bắt gặp mà thôi, lại còn buồn với không buồn...
Có ai quy định buồn nhất định phải biểu hiện lên mặt đâu?
Hai quỷ hồn Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ xuyên tường đi tới nhà Bạch Trân Trân, cô kéo màn phòng khách lên rồi gọi hai người bọn họ ngồi xuống.
Thấy Bạch Trân Trân thực sự có thể nhìn thấy bọn họ, mắt hai người bọn họ sáng lên, Vương Lệ Mai hưng phấn nói: "Trân Trân, không ngờ em còn có bản lĩnh như vậy, em là bà mo sao? Hay trời sinh có mắt âm dương? Em lại có thể thấy quỷ, cái này thực sự quá dữ rồi."
Bạch Trân Trân: "..."
Vấn đề mấu chốt ở đây là chuyện có dữ hay không sao?
Khóe miệng cô giật một cái, còn chưa mở miệng, lại nghe Vương Lệ Mai nói tiếp.
"Trân Trân, chị cũng biết em không bình thường, trước kia chị từ hỏi em có phải có bản lĩnh đặc biệt gì hay không, nếu không sao lại đi làm nhập liệm sư cơ chứ? Em còn bảo chị là em không có bản lĩnh gì, là do cơ duyên xảo hợp nên mới đi, giờ xem lại, lúc ấy em đang lừa dối chị..."
Bạch Trân Trân: ". ."
Rất xin lỗi, Bạch Trân Trân trước đó thực sự không lừa gạt chị, loại năng lực gặp quỷ này là cô chuyển kiếp tới mới có, tính tới tính lui cũng mới hai tháng mà thôi.
Đối phương lẩm bẩm không ngừng nghỉ, dường như đã quên mất chuyện mình vô tội chết thảm, Lý Kim Thọ ngồi bên cạnh cũng không thể kéo Vương Lệ Mai dừng lại được, chỉ có thể quay sang Bạch Trân Trân, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Trân Trân, em đừng tính toán với cô ấy nhé, Mai Mai cô ấy chính là như thế."
Tính tình Vương Lệ Mai tùy tiện, thần kinh thô tới mức ngựa phi nước đại được, là thái cực đối lập hoàn toàn với Lý Kim Thọ dịu dàng tỉ mỉ.
Nhưng có lẽ chính vì lý do này mà tình cảm giữa hai người mới được bổ sung lẫn nhau tốt như thế.
"Mai Mai, Trân Trân bảo chúng ta tới hẳn là muốn hỏi nguyên nhân cái chết của chúng ta, em ấy muốn biết hung thủ là ai, giúp chúng ta đòi lại công lý."
Sau khi được anh nhắc nhở, lúc này Vương Lệ Mai mới phản ứng lại, cô ấy có chút ngượng ngùng lè lưỡi một cái, xấu hổ nói: "Rất xin lỗi Trân Trân, chị không biết rõ tình huống, em đừng so đo với chị được không?"
Bạch Trân Trân luôn hâm mộ tính cách của Vương Lệ Mai, dường như ở cô không có chuyện gì phải phiền lòng, ngược lại cô không ngờ tâm tính của cô ấy lại tốt tới cái mức độ này.
Đều đã bị hại chết rồi, trước tiên không tính đến chuyện trả thù mà ngược lại còn nghĩ những chuyện có hay không có này.