"Còn nữa, không phải sư phụ nói sư phụ không biết vẽ bùa sao? Sư phụ biết từ lúc nào thế? Sao tôi không biết?"
Trần Tiểu Sinh nói liên miên lải nhải hỏi đủ vấn đề, chờ sau khi đã hỏi đủ rồi thì mới ngẩng đầu nhìn lên, lập tức phát hiện vẻ mặt Bạch Trân Trân rất khó tả, không hiểu sao Trần Tiểu Sinh cảm thấy chột dạ, lúng túng ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, thật lòng xin lỗi, miệng tôi không nên nhanh như vậy!"
Anh ta không khống chế nổi mình, đầu theo không kịp miệng, liến thoắng một hồi là nói hết ra khỏi miệng.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Trước đó không biết, không có nghĩa là hiện tại không biết, sống đến già, học đến già không phải sao?"
Thật ra lúc mới đầu nhất Bạch Trân Trân thật sự không muốn học những thứ này, đọc sách là để hiểu rõ hơn về các kiến thức có liên quan đến phương diện này, phòng ngừa sau này gặp chỉ biết ngơ ngác, cái gì cũng không biết.
Vẽ bùa cũng tốt, học thuật pháp cũng tốt, nói trắng ra là, cũng là vì tăng thêm "sức nặng" cho mình, ngộ nhỡ gặp phải việc gì, chính cô cũng có thể ứng phó.
Quả nhiên, bây giờ cách ước mơ muốn làm nhập liệm sư tốt của cô là càng ngày càng xa...
"Mang hết những món đồ này lên đi, lỡ mà gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể có phòng bị, ngoài ra cũng mang theo điện thoại, gặp phải vấn đề nào không giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi."
Bạch Trân Trân luôn cảm thấy bất an, nhưng không tiện không cho Trần Tiểu Sinh đi, cô cũng không thể bởi vì cảm giác hư vô, không nắm chắc đó của mình mà ngăn cản Trần Tiểu Sinh được?
Cô mang tâm trạng không rõ mà dặn dò Trần Tiểu Sinh, sau khi nhìn thấy đối phương cầm những món đồ cô giao cho anh ta và rời đi, Bạch Trân Trân vẫn không thể hoàn toàn an tâm, cuối cùng cô cáu kỉnh vuốt tóc, thở phì phò nói: "Được rồi, chớ đi, tôi luôn cảm thấy bất an, anh đi sợ là sẽ xảy ra chuyện gì."
Cái này nếu là thế giới bình thường còn chưa tính, loại bất an này có lẽ sẽ không xảy ra những diễn biến quái đản nào. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, đây là thế giới huyền huyễn, Bạch Trân Trân lại có năng lực kỳ quái này, cho nên cô vẫn rất tin tưởng vào trực giác của mình.
Càng dặn dò lại càng thấy bất an, Bạch Trân Trân dứt khoát ngăn cản Trần Tiểu Sinh, để anh ta đừng đi qua nữa.
Trần Tiểu Sinh: "Hả?"
Một hồi lâu sau đó, anh ta mới yếu ớt nói: "Sư phụ, như vậy không ổn lắm?"
Rõ ràng trước đó đã hứa với Cổ Anh Hùng là sẽ đi qua, kết quả hiện tại lại đột nhiên lật lọng giữa đường, Cổ Anh Hùng không phải một đi không trở lại, làm như vậy hình như có phần không đàng hoàng.
Mặt Bạch Trân Trân đen thui nói: "Trực giác của tôi không lành lắm, anh đi qua sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì."
Nói xong, Bạch Trân Trân đánh giá Trần Tiểu Sinh từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt của cô không hiểu sao khiến Trần Tiểu Sinh có chút sợ sệt, tội nghiệp nói: "Sư phụ, sư phụ nhìn cái gì thế?"
Bạch Trân Trân đáp: "Lúc tôi gặp anh, xui xẻo nhập vào người anh, sau đó lại bị giam trong quỷ quái, mặc dù tôi đã cứu anh ra, nhưng thân thể của anh ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng."
Mặc dù đã dưỡng lại thời gian dài như vậy, hoặc nhiều hoặc ít đã dưỡng lại được một chút, nhưng dẫu sao nền móng của Trần Tiểu Sinh vẫn hơi thiếu hụt, Bạch Trân Trân cảm thấy không tốt lắm, chỉ sợ đồ đệ của mình qua đó sẽ lại gặp chuyện gì.
Thôn Trần Gia tại khu Nguyên Lãng, nếu lái xe đi thì cần hơn một giờ, nếu thật sự gặp chuyện gì thì cô chưa chắc sẽ chạy tới kịp.
Trực giác đã cảnh báo trước rồi, cô còn để Trần Tiểu Sinh qua đó, thế thì lòng dạ của cô bao la cỡ nào chứ? Cô không phải kẻ đầu óc có vấn đề.
"Đừng đi, tôi gọi điện thoại cho Cổ Anh Hùng."
Nói xong, Bạch Trân Trân bấm số điện thoại của Cổ Anh Hùng.
Nhưng đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối vẫn không có người nghe, không biết là tín hiệu không tốt hay là điện thoại không ở bên cạnh.
Bạch Trân Trân cũng không sốt ruột, ngay trước mặt Trần Tiểu Sinh, bấm gọi điện thoại mười lần liên tiếp.
Trần Tiểu Sinh ban đầu còn có chút sững sờ lúc này đã sững sờ hẳn, anh ta ngơ ngác ngồi ở đó, cứ vậy nhìn sư phụ của mình gọi điện thoại liên tục.
Lúc gần tới lần thứ năm mươi, cuối cùng điện thoại đã được kết nối, giọng của Cổ Anh Hùng từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
"Chị Trân Trân, thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang bận, không nghe thấy chuông điện thoại."
Bạch Trân Trân cười nói: "Không sao, đây không phải lỗi của cậu, tôi điện thoại cho cậu là vì thông báo với cậu một tiếng, anh Tiểu Sinh của cậu không đi được, vừa rồi lúc ra cửa anh ta không cẩn thận ngã rồi, cánh tay bị thương rồi, qua đó cũng giúp không được cái gì."
Mặt cô không đỏ, tim cô không đập nhanh lừa gạt người đầu bên kia điện thoại, dù sao hiện tại lại không có điện thoại thấy mặt, cô không sợ bị Cổ Anh Hùng phát hiện.