Trần Tiểu Sinh đứng đối diện Bạch Trân Trân: "..."
Anh ta là ai? Anh ta ở đâu? Sư phụ của anh ta lừa gạt người ta ở ngay trước mặt anh ta thế có hợp lý không?
"Anh Hùng, vậy cậu chịu khó thêm lát đi, tìm người khâm liệm trong thôn giúp một tay nhé, thôn Trần Gia cũng không thiếu những người thế này."
"Thực sự xin lỗi, Tiểu Sinh không qua được, tôi cũng không thích ra ngoài làm việc, thực sự không được thì cậu tìm chú Cầu, chú ấy là bạn tốt với sư phụ của tôi, có lẽ sẽ bằng lòng đi qua hỗ trợ."
Sau khi Bạch Trân Trân nói xong lời này, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng xì xì như nhiễu sóng, tín hiệu giống như bị nhiễu loạn. Giọng nói của Cổ Anh Hùng cũng không nghe được quá rõ ràng nữa.
"Chị... Không được... Mau tới..."
Bạch Trân Trân giống như không nghe ra, cười nói: "Anh Hùng, vậy thì làm phiền cậu nhé, tôi còn có chuyện, cúp trước, bái bai."
Sau khi nói xong, Bạch Trân Trân mặc kệ người bên kia điện thoại có phản ứng gì, cúp điện thoại nhanh gọn.
Ánh mắt Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân rất phức tạp, môi của anh ta mấp máy, không nhịn được nói: "Sư phụ, chúng ta làm như vậy có được không?"
Hôm qua anh anh ruột vừa mới ra tay đánh Cổ Anh Hùng, anh ta vừa mới hứa sẽ đi với Cổ Anh Hùng, kết quả hiện tại Bạch Trân Trân nói dối từ chối thế này, anh ta cảm thấy có hơi không dễ chịu.
Bạch Trân Trân ngước mắt nhìn đối phương chốc lát: "Sau đó thì sao? Cảm giác của tôi rõ ràng không tốt, còn cho anh đi, anh có cảm thấy có phải là bị khùng rồi không?"
Nếu cô không có cảm giác quái lạ đó còn chưa tính, trực giác nói cho cô, lần này Trần Tiểu Sinh đi qua có thể sẽ dẫn ra chút phiền toái, cô còn để Trần Tiểu Sinh đi.
Thì không phải đã bị khùng rồi sao?
"Nhà tang lễ chúng ta nhiều nhập liệm sư như vậy, dầu gì còn có chú Cầu mà, ít nhiều gì ông ấy cũng có chút tài năng, ông ấy đi cũng được."
Nói xong, Bạch Trân Trân đứng dậy đẩy Trần Tiểu Sinh một cái: "Bây giờ anh lập tức đi nói với chú Cầu, để ông ấy bớt thời gian đi qua, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, để ông ấy đi, nếu không ông ấy còn tưởng rằng ra ngoài làm việc kiếm tiền rất dễ nữa cơ đấy."
Cô nói lịa lịa không ngớt lời, vừa dứt lời, Trần Tiểu Sinh đã bị đẩy ra văn phòng.
Trần Tiểu Sinh đứng ở bên ngoài phòng làm việc: "..."
Không phải chứ, sao đột nhiên cảm thấy sư phụ của anh ta trở nên không quá đáng tin thế?
Có điều thầm cằn nhằn thì là thầm cằn nhằn, nhưng về năng lực của sư phụ nhà mình thì Trần Tiểu Sinh vẫn cực kỳ tín nhiệm, nếu sư phụ nói anh ta ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm, vậy anh ta không đi nữa.
Anh ta chưa tới mức túng thiếu tới độ đó, sư phụ không đi, bản thân anh ta nhất quyết cứng đầu cứng cổ đi à?
Trần Tiểu Sinh vui sướng nhận sự sắp xếp của Bạch Trân Trân, chạy đi tìm Cầu Quốc Hoa, sau đó kể lại những lời Bạch Trân Trân vừa mới nói cho Cầu Quốc Hoa.
Sau khi nghe xong lời kể của Trần Tiểu Sinh, Cầu Quốc Hoa tức giận tới mức dựng râu trừng mắt: "Bạch Trân Trân, cô ấy giỏi thật! Hiện tại cả tôi cũng sai sử rồi?"
Con oắt này là cảm thấy năng lực mình càng ngày càng mạnh, ngay cả người chưởng quản nhà tang lễ là ông cũng không coi ra gì nữa rồi chứ gì?
Không nhận việc làm thêm mà còn chưa tính, hiện tại thế mà còn muốn xúi giục ông ra ngoài tiếp việc làm thêm, ông đường đường là chưởng quản của một nhà tang lễ, ra ngoài nhận việc làm thêm thì ra thể thống gì?
Trong cơn khó thở, Cầu Quốc Hoa vọt tới văn phòng của Bạch Trân Trân bằng tốc độ nhanh nhất, Trần Tiểu Sinh đi theo sau, trơ mắt nhìn Cầu Quốc Hoa đẩy cửa phá tan cửa phòng làm việc của Bạch Trân Trân.
"Người đâu?!"
Trần Tiểu Sinh: "..."
À há, ngày bình thường chú Cầu trông như một người thật ôn hòa, kết quả hiện tại thế mà đã bị sư phụ mình chọc tức tới mức này, sư phụ của anh ta đúng là giỏi giang.
Cũng không phải Bạch Trân Trân cố ý trốn tránh Cầu Quốc Hoa, mà là sau khi Trần Tiểu Sinh rời đi chưa bao lâu, đã liền nhận được điện thoại của Ông Tấn Hoa, nói hung thủ bị phản phệ buổi tối hôm qua đã tỉnh lại rồi, bảo cô đi qua một chuyến, xem xem có thể khiến cho hung thủ nói ra chân tướng hay không.
Việc có liên quan đến bản án của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, Bạch Trân Trân không có trì hoãn, sau khi đồng ý thì lập tức thu dọn đồ đạc rời đi. Dù sao hiện tại nhà tang lễ cũng không có thi thể được đưa tới, trên tay của cô không có việc, đi ra ngoài một chuyến cũng không có gì.
Kết quả là dẫn đến việc Cầu Quốc Hoa vồ hụt.
Cầu Quốc Hoa: "!!!!"
Tức quá đi mất, nhưng không có biện pháp nào cả.
Càng làm cho Cầu Quốc Hoa tức giận chính là, Cổ Anh Hùng quả thật đã nghe răm rắp lời Bạch Trân Trân nói, sau khi ông trở về từ văn phòng của Bạch Trân Trân không bao lâu đã nhận được điện thoại của Cổ Anh Hùng.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông không muốn đi, nhưng Cổ Anh Hùng đã cầu xin ông vậy, ông không đi hình như có hơi quá đáng.