Rơi vào đường cùng, Cầu Quốc Hoa chỉ có thể đồng ý.
Có điều trước khi rời đi, ông không nuốt trôi cục nghẹn bị Bạch Trân Trân sai sử này, mạnh mẽ yêu cầu Trần Tiểu Sinh đi theo.
Trần Tiểu Sinh: "Chú Cầu, cánh tay của tôi thương rồi..."
Sư phụ không cho anh ta, Cầu Quốc Hoa còn bảo anh ta đi...
Kết quả lời còn chưa nói hết, đã bị Cầu Quốc Hoa cắt đứt.
"Bớt nói, cậu có bị thương hay không bị thương, tôi còn không nhìn ra à? Nếu cậu không đi với tôi tôi sẽ khai trừ cậu."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Đánh rắn đánh bảy tấc, lời Cầu Quốc Hoa nói đã trúng tim của Trần Tiểu Sinh, anh ta ngoại trừ đồng ý thì còn có thể làm sao?
Đương nhiên, đồng ý thì đồng ý, Trần Tiểu Sinh vẫn muốn nói chuyện này với Bạch Trân Trân.
Nhưng điện thoại của anh ta lại không may hỏng ngay lúc này, anh ta dùng điện thoại Cầu Quốc Hoa gọi qua, Bạch Trân Trân không có tiếp máy.
Trần Tiểu Sinh: "À há."
Thấy Trần Tiểu Sinh còn chuẩn bị đi dùng điện thoại bàn gọi, gân xanh trên trán Cầu Quốc Hoa nhảy tưng tưng, không nhịn được mở miệng nói: "Trần Tiểu Sinh, cậu là người hơn ba mươi tuổi rồi, sao mà cứ như một đứa con nít, đi đâu cũng muốn báo cáo với sư phụ của mình thế?"
Trần Tiểu Sinh yếu ớt nói: "Thế nhưng sư phụ nói..."
Vừa rồi sư phụ vì không cho anh ta đi, thậm chí không tiếc nói láo, anh ta thế này có phải hơi quá đáng rồi không?
Trần Tiểu Sinh cảm thấy mình nên nói với Bạch Trân Trân một tiếng.
Nhưng mà bây giờ Cầu Quốc Hoa còn đang nổi nóng, hành vi không phối hợp của Trần Tiểu Sinh khiến cho Cầu Quốc Hoa cảm thấy rất bực tức, ông nhíu mày, trực tiếp nói: "Cậu gửi cô ấy một mảnh tin nhắn là được rồi. Hơn nữa, tôi và Anh Hùng đều ở đó, một người lớn chồng ngồng như cậu còn sợ chúng tôi mang đi bán hay sao?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Được thôi, lời Cầu Quốc Hoa nói không phải không có lý, Trần Tiểu Sinh ngẫm nghĩ, để lại tờ giấy tin nhắn cho Bạch Trân Trân, sau đó ngoan ngoãn theo sau Cầu Quốc Hoa rời đi.
Vốn dĩ Trần Tiểu Sinh chuẩn bị ngồi xe đi, nhưng thấy Cầu Quốc Hoa đi thẳng về phía xe trong sân, anh ta không nhịn được nói: "Chú Cầu, không phải Anh Hùng nói bên đó xe không lái vào được sao?"
Vừa rồi Cổ Anh Hùng cố ý căn dặn để anh ta ngồi xe buýt đi, nói đường thôn Trần Gia khó đi, ngồi xe buýt sẽ thuận tiện hơn.
Cầu Quốc Hoa liếc Trần Tiểu Sinh một cái, tức giận nói: "Chuyện này cậu biết hay là tôi biết? Nghe tôi là được."
Trần Tiểu Sinh: "Được thôi."
Dù sao không lái xe của anh ta, cùng lắm thì dừng xe ở bên ngoài, Cầu Quốc Hoa không sợ xe mất thì anh ta sợ gì?
Hai người lên xe, lái đi thẳng ra khỏi nhà tang lễ.
Cùng lúc đó, Bạch Trân Trân ngồi trên xe taxi không hiểu sao tim đập hơi nhanh, cô vươn tay che ngực của mình, lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào nhau.
Bình thường cô xinh đẹp, ánh mắt lái xe rất khó không bị cô hấp dẫn, khi thấy Bạch Trân Trân cau mày, dường như rất không thoải mái, lái xe nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Thưa cô, cô không sao chứ? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện?"
Mặt Bạch Trân Trân bình tĩnh nhìn lái xe: "Tôi đã yêu cầu đến bệnh viện rồi đấy."
Lái xe: "..."
Bắt chuyện thất bại, lái xe không mặt dày nói chuyện nữa.
Có điều tâm trạng của Bạch Trân Trân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Có lẽ bên Trần Tiểu Sinh không có vấn đề gì, lẽ nào là hung thủ đó sẽ có vấn đề gì?
Bạch Trân Trân âm thầm đề cao cảnh giác.
Cảm giác tim đập nhanh tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cảm giác không thoải mái nơi trung tâm trái tim rất nhanh đã biến mất không còn, cô thở ra một hơi thật dài, quyết định sau khi gặp hung thủ đó, trước tiên không quan tâm cái khác, trực tiếp cho anh ta một bạt tai rồi tính.
Có lẽ là bởi vì trước đó Bạch Trân Trân từng nói bệnh viện Từ Phong nằm có vấn đề, lần này bệnh viện hung thủ được đưa đi không phải là bệnh viện Từ Phong nằm. Bệnh viện Thánh Mã Lệ là một bệnh viện tương đối nổi tiếng tại khu Sa Điền, hung thủ tên Vương Uy đã được đưa đến nơi này.
Lúc Bạch Trân Trân tới, liếc mắt là thấy Ông Tấn Hoa đang canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh.
Có lẽ là buổi tối hôm qua anh chưa hề nghỉ ngơi, lúc này đang tựa ở trên vách tường nhắm mắt dưỡng thần, người trong hành lang tới tới đi đi, anh ở nơi đó, giống như ngăn cách một tầng với những người chung quanh kia.
Bạch Trân Trân bước nhanh tới, lúc đến Ông Tấn Hoa trước mặt, anh đúng lúc mở mắt.
"Cô Bạch, cô đã đến."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Trưởng khoa Ông, buổi tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi đầy đủ à?"
Ông Tấn Hoa không phủ nhận: "Tình trạng của Vương Uy không tốt lắm, tôi đã luôn ở đây trông coi."
"Hiện tại anh ta thế nào?"
Bạch Trân Trân lại hỏi một câu, Ông Tấn Hoa đáp: "Vừa mới tỉnh lại, nhưng từ chối phối hợp tra hỏi của cảnh sát."
Bạch Trân Trân gật đầu, bày tỏ mình hiểu rồi.