Tối qua, khi Vương Uy được đưa tới chỉ còn thoi thóp, trên thực tế nếu không phải Bạch Trân Trân gọi điện thoại tới nhắc nhở, sợ là Vương Uy sẽ vì phản phệ mà đột tử trong nhà.
Bác sĩ không có năng lực đặc biệt, nhưng y thuật vẫn rất tốt, cuối cùng kéo Vương Uy từ cõi chết về.
"Sau khi anh ta tỉnh lại, vẫn luôn im lặng, không chịu nói gì cả."
Không nói đã đành, mới đầu anh ta thậm chí còn sẽ tấn công người khác, há miệng liền phun nước đen lên người người ta, cũng may tốc độ phản ứng của Ông Tấn Hoa cực nhanh, kéo cậu cảnh sát đang hỏi chuyện ra, nếu không mớ nước đen đó bắn lên người, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh kể lại tình huống một cách đơn giản cho Bạch Trân Trân, giúp cô tiện tính toán trong lòng.
Sau khi nói xong tình huống đại khái, Ông Tấn Hoa liền đẩy cửa phòng ra, dẫn Bạch Trân Trân vào phòng bệnh.
Là phạm nhân quan trọng, dĩ nhiên Vương Uy có thể ở phòng bệnh riêng, Bạch Trân Trân vừa vào liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, cô sững người, ánh mắt lướt qua, sau đó nhìn thấy bên cạnh giường bệnh đặt một bức tượng Quan Công, trong lư hương đồng thau trước mặt tượng Quan Công cắm ba cây trầm hương mảnh.
Khói lượn lờ bay lên, mặt của Quan Công bị khói xanh bao phủ, trông còn có vài phần trang nghiêm, túc mục.
Bạch Trân Trân: "Sao lại thờ một bức tượng Quan Công?"
Ông Tấn Hoa nói: "Cô Bạch, cô từng nói, anh ta biết tà thuật của nước T, đồn cảnh sát chúng tôi cũng không có ai biết những thứ này, để đề phòng anh ta làm hại người khác, cho nên dời tượng Quan Công tới."
Bạch Trân Trân: "..."
Người nghĩ ra ý tưởng này đúng là nhân tài, nghĩ như vậy, ánh mắt của Bạch Trân Trân rơi lên người bệnh nhân trên giường bệnh.
Chăn ra ở bệnh viện là ca rô xanh lam trắng, trông cực kỳ thanh dịu, nhưng Bạch Trân Trân phát hiện bên trên chăn trên người Vương Uy có vết màu xám lốm đốm, cô nhíu mày, nhìn sang Ông Tấn Hoa.
Đối phương giải thích: "Tôi sợ anh ta có chiêu gì nữa nên dùng nước tàn nhang vẩy lên người anh ta, dùng cái này vẩy rất khéo.
Bạch Trân Trân chỉ dấu vết màu đỏ uốn lượn trên mặt anh ta: "Những cái kia thì sao?"
Ông Tấn Hoa trả lời: "Tôi dùng chu sa vẽ."
Anh nhớ lời dặn của Bạch Trân Trân, chu sa, nước tàn nhang, và tượng Quan Công đều dùng hết, đừng nói đối phương bây giờ bị phản phệ chỉ còn lại nửa cái mạng, cho dù là thời kỳ mạnh mẽ, bị ba món này vẫy gọi, cũng chưa chắc có thể gây ra sóng gió gì.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô mò mẫm giơ ngón tay cái với Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, anh lợi hại."
Ông Tấn Hoa cười: "Cô Bạch quá khen rồi, tôi chẳng qua là bắt chước thôi."
Anh chỉ là nghe Bạch Trân Trân từng nói, biết những thứ này hữu dụng, cho nên dứt khoát dùng hết, trên thực tế, cho dù Bạch Trân Trân không nói, Ông Tấn Hoa cũng biết những thứ này hữu dụng, dù sao thì khi anh thỉnh tượng Quan Công tới, ánh mắt của Vương Uy giống như sắp giết người vậy.
Sau đó anh rắc nước tàn nhang, lại dùng chu sa vẽ hoa văn lên mặt Vương Uy — thực ra Ông Tấn Hoa cũng không biết vẽ bùa, cuối cùng cảm thấy đã vẽ bùa chữ vạn ở bên trên.
Khỏi phải nói, sau khi vẽ những thứ này lên, Vương Uy lập tức ngoan ngoãn lại, không có ý định giở trò nữa.
Bị nhiều đồ trấn áp như vậy, Vương Uy há chẳng phải dùng một chữ thảm để hình dung?
Tâm trạng của Bạch Trân Trân đột nhiên có hơi vi diệu, nhưng không có bao nhiêu đồng tình với Vương Uy này.
Anh ta đã hại chết Vương Lệ Hoa, lại lợi dụng tay của Vương Lệ Hoa hại chết Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, thậm chí ngay cả linh hồn của họ anh ta cũng không muốn buông tha — tối qua nếu không phải Bạch Trân Trân có mặt, sợ là Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đã bị những thứ màu xanh đen đó làm cho hồn phi phách tán rồi.
Bạch Trân Trân quan sát Vương Uy, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới.
Mắt của đối phương đang nhắm, hô hấp trông rất bình ổn, giống như đang ngủ.
Bạch Trân Trân nhìn anh ta một lúc, trở tay lấy ra một cây trâm màu đen, sau đó không hề do dự đâm tới giữa trán anh ta.
Vương Uy: "!!!"
Anh ta mở mắt, hung ác nhìn Bạch Trân Trân, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
Bị anh ta nhìn như vậy, Bạch Trân Trân cau mày, có hơi kinh ngạc — mình và Vương Uy này chưa từng gặp nhau, sao anh ta lại nhìn mình như vậy?