Trong chớp mắt, Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ tới gì đó, chắc nịch lên tiếng nói: "Tối qua anh đã thấy tôi?"
Thuật pháp huyền môn không thể dùng lẽ thường để suy đoán, thuật thủy quang còn có thể chiếu lại giống như camera, thuật pháp khác chưa chắc không có tác dụng tương tự với thuật thủy quang.
Hai người chưa từng gặp mặt, trong ký ức của Bạch Trân Trân cũng không có người tên Vương Uy này, nhưng anh ta lại nhìn mình đầy địch ý như vậy, Bạch Trân Trân khẳng định chắc chắn anh ta từng thấy mình, mà thời cơ anh ta thấy mình chắc là tối qua.
Cô đã phá tà thuật của kẻ này, suýt chút khiến anh ta mất mạng, còn khiến anh ta bị cảnh sát bắt, rơi vào kết cục như hiện giờ, nếu anh ta không hận cô mới là lạ.
"Còn nước tàn nhang không?"
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Ông Tấn Hoa, lên tiếng hỏi.
Ông Tấn Hoa lấy ra một chai nước khoáng giống như làm ảo thuật, đưa cho Bạch Trân Trân.
"Còn có rất nhiều."
Trong lư nhang ở đồn cảnh sát có không ít tàn nhang, từ khi Bạch Trân Trân đề cập tác dụng của tàn nhang với anh, chỉ cần ra ngoài, Ông Tấn Hoa sẽ mang theo một ít.
Bạch Trân Trân nhận lấy nước tàn nhang, sạch sẽ lưu loát nâng cằm của Vương Uy, sau đó rót số nước tàn nhang đó vào miệng anh ta.
Vương Uy: "!!!"
Không phải, sao cô hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường?
Vương Uy muốn phản kháng, nhưng lực tay của Bạch Trân Trân rất lớn, bóp cằm anh ta cưỡng ép anh ta uống hết số nước tàn nhang này.
Động tác trên tay Bạch Trân Trân rất cẩn thận, rót hết một chai nước tàn nhang, không vung vãi nhiều, sau khi rót xong, cô tiện tay ấn cằm Vương Uy lại.
Vương Uy suýt chút bị sặc chết, sau khi Bạch Trân Trân ấn cằm anh ta lại, Vương Uy phát ra tiếng ho dữ dội.
Ông Tấn Hoa đứng một bên, nhìn một chuỗi thao tác lưu loát của Bạch Trân Trân, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng vi diệu.
"Cô Bạch, cô đây là..."
Anh không nói ra lời phía sau, nhưng Bạch Trân Trân hiểu ý của anh, cô cười, trả lời: "Không có gì, trăm hay không bằng quen tay."
Thân là Nhập Liệm Sư, cô vô cùng rành hướng đi của cơ, khớp xương trong cơ thể người, nơi yếu mềm nằm ở đâu, thực ra người chết người sống đều giống nhau, dùng thao tác trên người chết lên người sống cũng được.
Ông Tấn Hoa vỡ lẽ, lúc này mới nhớ ra công việc chính của Bạch Trân Trân không phải là đại sư, thầy mo gì, cô là Nhập Liệm Sư của nhà tang lễ.
"Uống nước tàn nhang, anh ta sẽ như thế nào?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, thành thật nói: "Không biết, tôi không quá hiểu tà thuật ở bên nước T, nhưng mặc lệ là tu tà thuật gì, đều không bằng được Quan Nhị Gia của chúng ta, tất cả tà ma ngoại đạo đều không chống đỡ nổi trước mặt Quan Nhị Gia."
Hoặc là nói đồn cảnh sát Hương Giang sao lại thờ Quan Nhị Gia, theo lý mà nói, đồn cảnh sát nên là khu có tỉ lệ yêu ma quấy phá cao, nhưng bởi vì có Quan Nhị Gia tọa trấn, những quỷ hồn đó đều không dám vào đồn cảnh sát.
Con tiểu quỷ trên người Vương Kim Phát trước kia cũng là vì huyết mạch tương liên với Vương Kim Phát, cũng không có ra tay hại người trong đồn cảnh sát, nếu không đã sớm bị Quan Nhị Gia tiêu diệt rồi.
Tàn nhang thờ trước Quan Nhị Gia dĩ nhiên cũng nhiễm một số hạo nhiên chính khí của Quan Nhị Gia, tà ma ngoại đạo tầm thường nào có thể chịu nổi?
Nhưng thờ Quan Nhị Gia cũng rất phải chú trọng, tuy chính khí của Quan Nhị Gia nặng, nhưng sát khí trên người cũng nặng tương tự, cũng chỉ có nơi như đồn cảnh sát có thể chịu được khí tràng của Quan Nhị Gia, gia đình bình thường về cơ bản sẽ không thờ tượng Quan Nhị Gia.
Đương nhiên, gia đình bình thường cũng không cần thờ Quan Nhị Gia.
Nước tàn nhang rất nhanh liền phát huy tác dụng, Bạch Trân Trân rót cho anh ta một chai, trên mặt Vương Uy trải đầy hoa văn màu đen, những hoa văn đó tựa như sống dậy, không ngừng lúc nhúc trên mặt anh ta.
Anh ta há miệng, dường như muốn hét lên, nhưng ở cổ lại có một đường vân màu đen giam chặt lại, cho dù đau tới cực điểm, vẫn không phát ra được chút âm thanh nào.
Bạch Trân Trân tiện tay kéo Ông Tấn Hoa lùi về sau một bước: "Lùi lại một bước, đề phòng anh ta phun ra thứ gì kỳ quái."
Bạch Trân Trân giải thích, tiếp tục nhìn Vương Uy.
Ánh mắt Ông Tấn Hoa lướt qua tay vừa bị Bạch Trân Trân kéo, sau khi hơi khựng lại, rất nhanh đã dời mắt.
Bạch Trân Trân hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của Ông Tấn Hoa, mắt nhìn Vương Uy chằm chằm, nhìn dáng vẻ gào thét không tiếng đó, khóe miệng Bạch Trân Trân giật giật, lần nữa cảm thấy mình hiểu biết vẫn quá ít.