Ban đầu Kim Thủ Thiên còn có thể duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi biết tương chấm cá mà mình yêu quý dùng thứ gì nấu thành, Kim Thủ Thiên cũng không khống chế được tâm trạng, anh ta quay sang một bên, khom người nôn tới trời đất tối sầm.
Hùng Khiết bất chấp mọi thứ xung quanh vội vàng tiến lên vỗ sau lưng Kim Thủ Thiên, nhẹ giọng an ủi tâm trạng của anh ta.
Có điều cô ta làm như vậy nhưng hiệu quả lại quá nhỏ, trước đó Bạch Trân Trân đặt dầu giao nhân và thi dầu ở chung một chỗ để so sánh, anh ta liền nhận thức rõ ràng, dầu giao nhân và thi dầu là cùng một thứ đồ, chẳng khác nhau là bao.
Từ nhỏ anh ta chỉ thích ăn loại tương chấm cá đó, tính toán thời gian, anh ta đã ăn loại tương chấm cá đó hơn ba mươi năm.
Kim Thủ Thiên không phát điên ngay tại chỗ đã là tinh thần quá mạnh mẽ rồi.
Bạch Trân Trân nhìn Kim Thủ Thiên bằng ánh mắt đồng tình, thấy anh ta nôn thực sự rất khó chịu, cô suy nghĩ một chút, dùng giọng nhẹ nhàng an ủi tâm trạng của anh ta: "Chuyện đó, Anh Kim, thực ra thì dầu giao nhân cũng không có đáng sợ như vậy, anh cứ coi như bản thân mình ăn mỡ heo gì đó, theo bản chất mà nói thì chúng là cùng một loại đồ."
Dù sao giao nhân cũng không phải là người, không coi là ăn thịt đồng loại.
"Anh cẩn thận nghĩ thử mà xem, thứ anh ăn là dầu giao nhân, vẫn tốt hơn là ăn thi dầu chứ đúng không? Nếu nói nguyên liệu trong này là thi dầu thì đoán là bây giờ anh cũng không thể nào bình an vô sự đứng ở đây."
Hùng Khiết nhìn Bạch Trân Trân một cái: "..."
Cô đúng là biết cách an ủi người khác, mặc dù dầu giao nhân đã có chút không thể nào khiến người ta đón nhận được nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì ăn dầu giao nhân hình như tốt hơn ăn thi dầu nhiều.
Kim Thủ Thiên ở một bên khác vẫn còn nôn ọe hình như đã bị thuyết phục, dục vọng muốn nôn mửa cũng hạ thấp rất nhiều lần, anh ta lau miệng, cuối cùng uống một hớp trong ly nước mà Hùng Khiết đưa tới.
Mùi thơm có một không hai của trà Đại Hồng Bào (1) ép xung động làm người ta muốn nôn mửa xuống, Kim Thủ Thiên hút sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống người Bạch Trân Trân.
(1) trà Đại Hồng Bào là một loại trà nổi danh của vùng Phúc Kiến, Trung Quốc, có mùi thơm phong lan và dư vị ngọt dài lâu.
"Dầu giao nhân... không phải được đề luyện từ trên người giao nhân ra sao?"
Giao nhân thì không phải là người sao? Làm sao có thể so sánh như động vật vậy chứ?
Bạch Trân Trân cũng hiểu đại khái ý của đối phương, vì vậy cô liền giải thích: "Anh Kim, anh thực sự hiểu lầm rồi, mặc dù giao nhân có một chữ nhân nhưng thực tế không giống với hình tượng giống loài thân cá mang mặt người trong phim điện ảnh và phim truyền hình."
Cô nói cho Kim Thủ Thiên hay, cái gọi là giao nhân thực ra lại là do cổ nhân hiểu lầm, cái bọn họ nói đúng là một loại cá trong biển, dáng vẻ có chút giống con voi biển, khi đi lại, thân mình hơi đứng lên mới giống nửa người nửa cá, tiếng phát ra cũng giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh nên mới có tên gọi là giao nhân như vậy.
Giao nhân sinh sống dưới biển sâu, chỉ có những thời điểm sinh sản mới có thể nổi lên mặt biển hóng mát, vì phải chống cự lại với nhiệt độ cực thấp dưới biển sâu, nên trên người giao nhân mới có lớp mỡ rất là dày.
Cổ nhân giết chết giao nhân rồi luyện hóa dầu mỡ, sản phẩm đi ra chính là giàu giao nhân.
Thực ra sở dĩ dầu giao nhân không được biến thành một loại gia vị mà lại trở thành dầu đốt đèn cũng là do mùi của nó quá thối, mặc dù lúc ăn thì vị hết sức ngon miệng tươi mới nhưng có rất ít người có thể chịu được sự công kích từ mùi thối của dầu giao nhân, cho nên cuối cùng nó được sử dụng như dầu đốt đèn.
Ngược lại, cũng không thể ngờ trên thế giới này nhiều nhân tài dị sĩ như vậy, dầu giao nhân thối tới mức không thể ngửi nổi mà họ cũng có thể che giấu mùi vị tanh hôi, biến nó thành mùi vị tươi mới kích thích người khác.
"Nếu như theo cô nói thì tiếp tục ăn dầu giao nhân cũng không thành vấn đề gì lớn?"
Bạch Trân Trân nhìn Kim Thủ Thiên giống như nhìn một thằng ngu: "Anh nói sao cơ?"
Người này vừa rồi thiếu chút nữa đã bị bọc thành hóa thạch thi dầu mà còn có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy, não anh ta bị úng rồi à?
Kim Thủ Thiên hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, mặt anh ta tối sầm, cảm thấy là do Bạch Trân Trân cố ý khiến anh ta sinh ra những nhận thức sai lầm.
"Cô vừa mới nói dầu giao nhân có vị ngon, vậy tại sao lại còn nói nó có vấn đề?"
Bạch Trân Trân buông tay xuống, vẻ vô tội trên mặt càng ngày càng đậm hơn: "Cũng không có ai quy định thức ăn mùi vị tươi ngon thì hoàn toàn không thành vấn đề đúng không?"