Nấm Vân Nam (2) cũng có vị rất ngon, nhưng không cản trở việc nó có độc, ăn tiếp sẽ có di chứng sau trúng độc.
(2) một loại nấm mọc ở Đông và Tây Bắc Vân Nam, Trung Quốc, còn được gọi là nấm Hầu đầu.
"Giao nhân rất thông minh, mặc dù chúng không nói chuyện nhưng não bộ phát triển rất mạnh, căn cứ theo sách ghi lại thì chỉ số thông minh của giao nhân chắc chắn tương đương với chỉ số thông minh của nhân loại ở độ tuổi mười mấy."
Giao nhân chỉ số thông minh cao có hệ thống xã hội hoàn chỉnh, bọn chúng cũng có cảm tình, cũng dùng tiếng hát để biểu đạt tình cảm của mình.
Tiếng hát kỳ ảo linh hoạt là ngôn ngữ đặc biệt của tộc giao nhân, đó là một loại ngôn ngữ mà loài người không thể nào hiểu được, nhưng tiếng hát của giao nhân có thể đầu độc lòng người.
Giao nhân có trí khôn bị săn giết, sao có thể không sinh ra oán khí được chứ?
Vốn dĩ bọn chúng đang sống rất êm ấm bên dưới biển sâu, thời gian sinh sản mới nổi lên mặt nước, vốn dĩ muốn dùng tiếng hát để hấp dẫn bạn đời nhưng lại kéo theo cả loài người tham lam.
Giao nhân sau khi bị loài người bắt được sẽ bị sát hại một cách tàn nhẫn, lột da rút xương, cuối cùng lại luyện chế thi thể của bọn chúng thành dầu giao nhân.
Dầu giao nhân ngưng tụ nỗi hận thù thuần túy của giao nhân, ngọn đèn dầu dùng dầu giao nhân trong địa cung cho tới bây giờ đều chưa tắt là vì nó chỉ dùng để chiếu sáng mà thôi.
Bởi vì trong dầu giao nhân còn kèm theo oán khí của tộc giao nhân nên chỉ cần có người đến gần đèn đốt bằng dầu giao nhân thì người đó sẽ sinh ra ảo giác ngay.
Bọn họ sẽ trở thành giao nhân trong ảo giác của mình, trải qua những cảm giác thống khổ mà giao nhân phải chịu từng lần một, người có ý chí kiên định thì còn có thể rút ra được, người không có ý chí kiên định sẽ bị ảo giác trực tiếp cắn nuốt, cuối cùng chết đi trong sự thống khổ điên cuồng.
Thứ đồ có oán khí sâu đậm như vậy, dù có biết là mùi vị rất tuyệt thì cũng chẳng có ai tình nguyện thử ăn những thứ đó.
Có lẽ cũng như nhau thôi, ngay cả loại nguyên liệu nấu ăn mà khi ăn chỉ thiếu chú ý một chút là bốc hơi luôn như cá nóc cũng có thể bưng lên bàn ăn thì theo truyền thống của Đại Hạ, nếu thứ đồ chơi này không phải thực sự có thiếu sót nghiêm trọng thì sao lại bị người ta coi như gân gà mà bỏ qua, không thèm để mắt tới chứ?
Kim Thủ Thiên: "..."
Kim Thủ Thiên vừa mới được Bạch Trân Trân an ủi cho khá hơn chút sau khi nghe được những thứ này, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó: "!!!"
Cho nên là cô cố ý có phải không? Giày vò người khác điên tới mức muốn ngã xuống, nhất định là cô cố ý đúng chứ?
Trên thực tế, Bạch Trân Trân cũng không phải thực sự cố ý, cô cũng chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi, còn chuyện Kim Thủ Thiên có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này hay không thì không phải chuyện cô quản được.
Cô chỉ phụ trách nói ra mà thôi.
Kim Thủ Thiên: "..."
Bạch Trân Trân: "..."
Hai người trầm mặc đối mặt với nhau một lúc lâu, ki thủ thiên cảm thấy toàn thân mình đều già cỗi đi rất nhiều, anh ta xoa xoa mi tâm, nhìn Bạch Trân Trân xinh đẹp kiều diễm tựa như một đóa hoa, cũng không còn cảm giác rung động tới mức nhất định phải lừa cô về nhà như lúc trước.
Người đàn bà này đẹp thì có đẹp nhưng lòng dạ lại quá mức quỷ quyệt, anh ta không nên tự chuốc lấy đau khổ thì hơn.
"Đại sư mà anh hẹn bao giờ sẽ tới?"
Kim Thủ Thiên mặt đầy tang thương thơ dài một cái, nghiêng đầu nhìn sang Hùng Khiết, hỏi qua cô ta một câu.
Hùng Khiết thành thật trả lời: "Chậm nhất là ba giờ, Hàn đại sư sẽ tới đây."
Kim Thủ Thiên gật đầu một cái, bất đắc dĩ lại đưa mắt chuyển về trên người Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, bây giờ cô có thể đưa tôi đi xem cái mà cô gọi là dầu giao nhân không?"
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái, mặt đầy vẻ vô tội nói: "Thứ đó không có gì đáng để xem, có điều tôi cảm thấy anh Kim, bây giờ anh hẳn phải sắp xếp người đi bắt cái kẻ dùng dầu giao nhân tạo ra tương chấm cá mới đúng chứ?"
Loại tương chấm cá này kim thỉ thiên chắc chắn đã ăn rất lâu, bằng không trong thân thể của anh ta cũng không thể rỉ ra nhiều dầu giao nhân như vậy, Bạch Trân Trân vẽ bùa trên người anh ta cũng có thể coi là trời xui đất khiến.
Dù sao không phải ai cũng biết vẽ bùa trên người người khác.
Trước đó Hách Cầm Vận trao đổi với Bạch Trân Trân cũng không phải là quá nhiều, quên mất chuyện nói rất nhiều quy tắc trong huyền môn cho cô nghe, ví dụ như loại chuyện kiểu vẽ bùa, đa số mọi người đều dùng lá bùa để vẽ bùa, không nói đến chuyện vẽ bùa trên người dễ bị sai đi, thân thể con người chịu đựng được phù lục cũng có giới hạn.