Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433:

 Chương 433: Chương 433: Chương 433:

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này cho nên Bạch Trân Trân mới có thể chống đỡ nổi đau đớn vô cùng vô tận dường như vĩnh viễn không có điểm dừng đó.

Một tia sét cuối cùng đánh xuống, Bạch Trân Trân vốn dĩ đã là nỏ mạnh hết đà lung lay, suýt nữa ngã xuống đất, có điều cô đã vịn vào một tảng đá, cưỡng ép chống đỡ được.

Sấm sét không rơi xuống nữa, tro bụi chung quanh bị khuấy động, không thấy rõ tình hình xung quanh lắm, Bạch Trân Trân vịn tảng đá lớn không biết rơi từ chỗ nào đến xuống, thở phì phò từng hơi từng hơi.

Hồi lâu sau, tro bụi tán đi, cuối cùng Bạch Trân Trân đã thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh mình.

Lúc này mình đang ở trong một vùng phế tích, biệt thự nhà họ Kim vốn dĩ tráng lệ lộng lẫy giờ đã không thấy tung tích, thứ lọt vào trong tầm mắt chỉ là một vùng đổ nát thê lương, nhìn cứ như từng bị pháo oanh tạc.

Bạch Trân Trân: "..."

Không biết vì sao, không hiểu sao cô có chút chột dạ, luôn cảm thấy tất cả đều có liên quan đến mình, chẳng qua rất nhanh sau đó Bạch Trân Trân đã lại trấn định.

Cô là đến để giải quyết vấn đề, dù sao cô đã giải quyết vấn đề rồi, về phần những hậu quả được tạo nên này...

Vốn dĩ đã không phải cô mong muốn, điều này cũng không thể trách cô đúng không?

Cô không ngừng cổ vũ bản thân, đẩy trách nhiệm mà cô có thể sẽ gánh cho người này người kia, kiên quyết cho rằng tất cả không có liên quan gì với cô.

Những oan hồn trong cơ thể trải qua sự gột rửa của thiên lôi, oán khí trên người đã biến mất không còn lại gì, hiện tại là giữa ban ngày, cũng không tiện thả bọn họ ra, Bạch Trân Trân dứt khoát để bọn họ ở lại trong thân thể của mình.

Lên tiếng chào hỏi những linh hồn trong cơ thể mình, sau khi nói cho bọn họ mình không có chuyện gì thì Bạch Trân Trân bắt đầu có mục đích tìm kiếm tung tích của Tần Chính Du.

Có thể nói tất cả bây giờ đều là do thằng già họm hẹm đó Tần Chính Du tạo nên, biệt thự nhà họ Kim cũng là bởi vì thằng già họm hẹm Tần Chính Du đó phá hủy, vì sao cô sẽ dẫn động thiên lôi? Còn không phải bởi vì Tần Chính Du không thích làm người, hễ ông ta có một chút xíu nhân tính thì sự việc cũng sẽ không diễn tiến tới mức độ này.

Lúc Bạch Trân Trân chuẩn bị đi tìm người, bước chân đột nhiên dừng lại, cô cúi đầu nhìn xuống người mình, phát hiện mặc dù quần áo lộn xộn cũ nát hơn chút nhưng đúng không tới mức áo rách quần manh.

Cô hiện tại thế này, dùng cách nói của tân thời ba mươi năm sau để hình dung, đó chính là chiến tổn giả mỹ lệ.

Sau khi xác nhận quần áo còn có thể mặc lên người, sẽ không lộ ra cái gì không thể lộ, Bạch Trân Trân bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tần Chính Du.

"Tần Chính Du? Thằng già họm hẹm? Thằng cha già ơi? Ông sẽ không phải thật sự bị sét đánh chết chứ?"

"Chậc chậc chậc, ông thật đúng là đáng thương, trù tính tỉ mỉ nhiều năm như vậy, kết quả cuối cùng lại rơi vào kết quả này, đáng thương quá..."

"Không phải người ta đều nói là người tốt sống không lâu, tai họa theo ngàn năm, ông làm gì được tới làm tai họa, chẳng lẽ ông đã bị đánh chết rồi?"

"Không phải chứ, không phải chứ? Rõ ràng chỉ là nhân vật làm nền mà thôi, chẳng lẽ nào ngay cả ảnh hưởng còn lại của thiên lôi cũng không chịu nổi à?"

"Tôi đây bị sét đánh tầm mười phút mà tôi còn tay chân lành lặn đứng ở chỗ này, ông sẽ không phải đã bị ảnh hưởng còn lại của sấm sét đánh chết chứ?"

"Thật là, chẳng lẽ ông ngay cả một chút chuẩn bị ở đằng sau cũng không có sao? Tự tôn và kiêu ngạo của ông đâu? Tốt xấu gì cũng là trùm phản diện hại chết ba trăm sáu mươi tám người, chết đừng có dễ dàng vậy chứ?"

"Không phải chứ, không phải chứ? Chết thật sao? Ông tốt xấu gì cũng là nhân vật phản diện có danh tiếng, thật sự chỉ phủi nhẹ là chết vậy sao?"

Trong phế tích lớn như vậy chỉ còn hai người Bạch Trân Trân và Tần Chính Du, tia sét của thiên lôi đã phá hủy nơi này, không cần biết là biệt thự đắt giá cỡ nào, xa hoa cỡ nào, dưới uy lực của thiên lôi vẫn giống như một trang giấy, hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Biệt thự năm tầng đã sụp đổ, theo lý mà nói không nên chỉ có một ít thứ đáng thương đó, nhưng càng nhiều thứ không ngăn nổi uy lực của thiên lôi, đã bị bốc hơi rồi, những đồ còn dư lại dĩ nhiên là ít càng thêm ít, ít tới tội nghiệp.

Bạch Trân Trân vừa gọi tên Tần Chính Du vừa kích thích thằng già họm hẹm ngoi lên, muốn mau chóng xác định sự tồn tại của ông ta.

Cũng không phải là trái tim thánh mẫu của Bạch Trân Trân đang thức tỉnh, cảm thấy Tần Chính Du nhất định phải chịu luật pháp trừng phạt gì đó, không đáng chết trong thiên lôi. Nguyên nhân chủ yếu nhất là không có nhân vật phản diện Tần Chính Du này ở đây, có rất nhiều chuyện Bạch Trân Trân không giải thích rõ được.

Cô phải để Kim Thủ Thiên biết, kẻ cầm đầu khiến biệt thự sụp đổ thành một mảnh hỗn độn là Tần Chính Du, không phải cô.

Tháo từng "phụ tùng" của cô đem đi bán đến Bắc Đô cũng không được nhiều tiền thế này, được chứ?

Cũng may thời gian không phụ người có lòng, lúc Bạch Trân Trân chăm chỉ kích thích không ngừng, cuối cùng Bạch Trân Trân đã tìm được Tần Chính Du đang bị một tảng trần nhà đè nửa người dưới.

Bình Luận (0)
Comment