Lúc Bạch Trân Trân tìm tới ông ta, mặc dù dáng vẻ của Tần Chính Du chật vật không chịu nổi, nhưng tinh thần trông rất không tệ. Ông ta còn biết mắng chửi người nữa mà, xuất khẩu thành thơ, mắng rất có phong cách.
"Mày là ả đàn bà gian xảo như rắn rết, rõ ràng có năng lực lớn vậy, tại sao mày phải làm bộ mình chỉ là một nhập liệm sư thường thường không có gì đặc biệt? Nếu như mày sớm chút thể hiện sự bất thường của mình thì tao sẽ tới nỗi tìm đến mày sao?"
Thật ra Tần Chính Du muốn trốn, thế nhưng ai mà ngờ được thiên lôi tới nhanh như vậy, ông ta vừa định quay người chạy thì đúng lúc đó đã bị trần nhà đập xuống, đè chặt chân của ông ta lại.
Dẫu sao ông ta đã là ông lão hơn bảy mươi tuổi, coi như biết chút tà thuật, trong tối là tà thuật sư khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng kể cả có trâu bò hơn nữa thì đó cũng là trâu bò trong giới Huyền Thuật, áp bách về mặt vật lý không phải một lão già như ông ta có thể chạy thoát.
Thân là tà thuật sư, hiển nhiên Tần Chính Du liếc mắt là biết bùa Bạch Trân Trân dùng là bùa Cửu Tiêu Lôi Đình, nhìn Bạch Trân Trân bị thiên lôi đuổi theo bổ, nhưng giọng nói của cô vẫn rắn rỏi vang vang, Tần Chính Du đã biết mình nhất định sẽ thua.
Người bình thường bị sét đánh, xem như không có làm chuyện gì xấu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ chịu một chút ảnh hưởng, nhưng có một loại người nếu bị sét đánh thì hoàn toàn khác biệt.
Con do ông trời chọn, đứa trẻ được cuộc đời ưu ái, người may mắn được ông trời thiên vị.
Bạch Trân Trân chính là người đó.
Bị tảng đá lớn đè ở nơi này mười mấy phút, Tần Chính Du đã hối hận lắm luôn rồi, nếu như thời gian có thể quay người, ông ta chỉ ước có thể xuyên về bóp chết Bạch Trân Trân được trời chọn mà nhai ngấu nghiến.
Sao ông ta không tính đến những tính toán oái oăm chứ? Coi như trong Huyền Môn tính kế người không tính kế mình, ông ta luôn luôn có thể dùng tiền đi thuê người khác tính kế mà? Nhưng nói đi thì nói lại, có đứa nào là con do ông trời chọn, đứa trẻ được cuộc đời ưu ái không phải cha mẹ song toàn, gia đình hạnh phúc, bạn bè thân thích hiền lành?
Lại nhìn sang Bạch Trân Trân, cha mẹ đều mất, sư phụ cũng đã chết, bản thân còn là nhập liệm sư người người tránh không kịp, mạng lưới quan hệ lúc ở nhà tang lễ cũng không tốt lắm, rõ ràng dáng dấp xinh đẹp như hoa, nhưng lại quấn quýt với xui xẻo, không có bất kỳ người đàn ông nào dám theo đuổi cô.
Loại người này là đứa trẻ được cuộc đời ưu ái? Đây không phải là người bị cuộc đời vứt bỏ sao?
Sở dĩ Tần Chính Du sẽ chọn Bạch Trân Trân, cũng là bởi vì cảm thấy Bạch Trân Trân là người bị cuộc đời vứt bỏ, là ứng cử viên tốt nhất cũng là như thích hợp nhất. Nhưng ông ta không nghĩ tới người không hề được dính chút may mắn nào lại là người được trời chọn.
Hình như cô là kim vận nữ...
Lòng Tần Chính Du như tro nguội, trù tính hơn bốn mươi năm của mình, che dấu thân phận chực chờ bên người Kim Mân, một mực nhún người làm nhỏ, nén giận nhiều năm như vậy, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, ai có thể ngờ tất cả vậy mà bị Bạch Trân Trân làm hỏng như thế này.
Ông ta trừng hai mắt đỏ ngầu, nhìn Bạch Trân Trân đi từng bước một đến chỗ mình và ngồi xổm xuống, cắn răng nói: "Mày khoan đắc ý, mày cho rằng mình thắng sao? Mày nằm mơ đi, chỉ là mày may mắn mà thôi, mày cũng chỉ ỷ vào mình có vận khí tốt, nếu không phải ông trời không có mắt, sao tao lại thua?"
Sau khi lão già họm hẹm bị phá thủ, nói ra những lời cưỡng ép cứu vãn tôn nghiêm của mình, rõ ràng chính ông ta không có bản lĩnh, không năng lực, nhưng ông ta không chút nào cảm thấy thế, ngược lại cho rằng tất cả đều là Bạch Trân Trân sai. Đều là bởi vì cô có vận khí đủ tốt, đều là số của cô đủ tốt, là vận khí của ông ta không tốt, là số của ông ta không tốt, nếu không ông ta nhất định sẽ không thua.
Đám đàn ông bị phá phòng thủ trên đời này thật ra chỉ có chung một tính nết, rõ ràng bản thân vô năng, nhưng lại luôn yêu thích cưỡng ép cứu vãn tôn nghiêm, dường như làm như vậy thì có thể che giấu sự vô năng của chính bản thân.
Bạch Trân Trân dùng loại ánh mắt giống như là nhìn con kiến nhìn Tần Chính Du, sau đó chậc lưỡi một tiếng, mở miệng nói: "Vậy thì đã sao chứ?"
Tần Chính Du: "Hả?"
Bạch Trân Trân cười híp mắt nhìn Tần Chính Du, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa ác ý, giống như muốn dí chết ông ta.
"Trên thực tế tôi đã thắng rồi, ông quan tâm tôi thắng thế nào? Cảm thấy ông trời thiên vị tôi, ông cũng nên bảo ông trời thiên vị ông đi, sao ông không làm vậy đi? Là bởi vì bản thân không muốn à?"